Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh]

Chương 1: Đã không làm thì thôi, làm là phải làm tới cùng



Bầu trời đêm đen thẫm, ánh trăng lạnh lẽo như băng phách, tựa tấm lụa mỏng

phủ xuống mặt đất. Gió lạnh thấu xương.

Hạ Sơ Kiến quỳ một chân trên sân thượng tầng mười hai lộng gió. Cô bật nắp

hộp súng đánh “tách” một tiếng, đôi tay nhanh như chớp lắp ráp xong khẩu

súng ngắm nòng 12mm mang tên “Thẩm Phán Giả số 7”.

Qua ống kính ngắm, thành phố Mộc Lan trong đêm hiện lên như một rừng rậm

thép gai màu xám đậm chập chùng. Có những tòa nhà chọc trời cao vút tận

mây xanh, cũng có những con hẻm nhỏ u tối, khúc khuỷu không thấy điểm

dừng.

Ánh đèn neon bảy màu lấp lánh bên rìa các tòa cao ốc, những chiếc tàu bay lơ

lửng kéo theo biển quảng cáo tự phát sáng rực rỡ, lượn lờ khắp bầu trời đêm.

Cảnh đêm ngũ sắc rực rỡ càng làm nổi bật sự đối lập: nơi sáng thì rực rỡ chói

lòa, nơi tối lại càng thêm thâm u, tựa như hai thế giới hắc bạch phân minh.

Hạ Sơ Kiến liếc nhìn thời gian: đã là 1 giờ sáng.

Người đi đường thưa thớt, tàu điện từ trường trong nội thành đã sớm ngừng

hoạt động. Thi thoảng mới có vài chiếc phi hành khí tư nhân cỡ nhỏ vút qua

tầm ngắm của cô, kéo theo những vệt khói trắng dài rồi tan biến trong nháy

mắt.

Trong tai nghe, giọng nói trầm thấp của đội trưởng Diệp Thế Kiệt vang lên trên

kênh liên lạc nội bộ: “Tiểu đội 321, tổ 9, khu 3 phân bộ Quy Viễn – Hiệp hội Thợ

săn Ám Dạ, báo cáo vị trí”

“Số 2 Lý Phược, cánh trái, đã vào vị trí”

“Số 3 Tống Minh Tiền, cánh phải, đã vào vị trí”

“Số 4 Bình Quỳnh, hỗ trợ cánh trái, đã vào vị trí”

Hạ Sơ Kiến là số 5. Cô bình tĩnh báo cáo: “Số 5 Hạ Sơ Kiến, khoảng cách

đường chim bay 1200 mét, sân thượng tầng mười hai, đã vào vị trí”

Diệp Thế Kiệt là số 1, đội trưởng. Hắn gật đầu, tiếp lời: “Số 1 Diệp Thế Kiệt, đội

trưởng kiêm chỉ huy hành động, hỗ trợ cánh phải, đã vào vị trí”

“Nhắc lại nhiệm vụ: Hôm nay chúng ta sẽ triệt phá một ổ buôn người ở khu Tây

thành phố Mộc Lan. Theo tin tình báo, tại phòng 004, tầng 1 tòa nhà 334 thuộc

khu Tây 089 đang giam giữ một nhóm thiếu nam thiếu nữ bị bắt cóc, ngày mai

chúng sẽ bị chuyển khỏi thành phố Mộc Lan”

“Nhóm buôn người gồm năm tên, đều là Gen tiến hóa giả (người đột biến gen).

Trong đó có hai tên tinh thần lực cấp D, ba tên cấp E. Bọn chúng cực kỳ hung

tàn, nợ máu chồng chất. Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt năm tên này, giải

cứu nạn nhân”

Các thành viên đồng thanh: “Rõ”

Hạ Sơ Kiến cúi đầu, kiên nhẫn nạp từng viên đạn nặng 80 gram vào súng

ngắm, sau đó nằm sấp xuống sàn sân thượng, họng súng hướng thẳng về

phía mục tiêu phục kích.

Đó là một tòa nhà sáu tầng thấp bé, lọt thỏm giữa những tòa cao ốc chọc trời

hàng trăm tầng, gần như bị bóng đêm nuốt chửng. Tòa nhà cũ nát, không sử

dụng vật liệu xây dựng đời mới mà vẫn là bê tông cốt thép kiểu cũ. Tường xi

măng bong tróc nghiêm trọng, lộ ra những thanh thép đen sì, trong bóng tối

trông như xương cốt của một con quái thú dữ tợn.

Bọn buôn người và các nạn nhân đang ở trong căn phòng thứ tư tầng một của

tòa nhà đó. Từ vị trí của Hạ Sơ Kiến nhìn sang, khoảng cách đường thẳng vừa

đúng 1200 mét. Bốn đồng đội của cô đã mai phục tại lối ra vào hai bên trái

phải. Còn cô đóng vai trò hỗ trợ tầm xa, phụ trách xử lý những kẻ định tháo

chạy.

Vị trí này cho phép cô sử dụng hỏa lực mạnh bao quát toàn bộ từ trên xuống

dưới. Kể cả đối phương có bất ngờ điều động trực thăng vũ trang tới, cô cũng

đảm bảo một phát bắn hạ một chiếc, bách phát bách trúng.

Hạ Sơ Kiến tập trung tinh thần nhìn vào ống ngắm.

Cửa sổ mục tiêu đóng chặt, rèm cửa cũng kéo kín mít. Người thường sẽ không

thấy được bên trong, nhưng kính ngắm của cô được trang bị hệ thống nhìn

xuyên thấu ảnh nhiệt độ chính xác cao. Bức tường bê tông cũ kỹ không có khả

năng chắn sóng nhiệt, nên cô có thể thấy rõ tình hình bên trong.

Trong căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông, người nằm la liệt dưới đất.

Nhìn dáng vẻ đều là những nam nữ rất trẻ, hẳn là các nạn nhân mà đội trưởng

nhắc tới, tất cả đều đang hôn mê. Ngoài ra còn có năm người đàn ông trưởng

thành, chính là bọn buôn người, đang ngồi uống rượu.

Cô báo cáo trên kênh đội: “Báo cáo: Trong phòng có 12 nữ, 12 nam, nghi là nạn

nhân, đều đang hôn mê. Có 5 gã đàn ông trưởng thành, là mục tiêu, đang uống

rượu. Xin chỉ thị hành động. Báo cáo hết”

Kính lọc trên mũ giáp của các đội viên khác cũng có chức năng tương tự, họ

đều thấy rõ bên trong.

Đội trưởng Diệp Thế Kiệt quan sát một lát rồi lắc đầu từ chối: “Hai tên tiến hóa

giả cấp D kia có trực giác rất nhạy bén. Tạm thời đừng nhắm bắn, bọn chúng

cứ nhìn về phía cửa sổ suốt”

Hạ Sơ Kiến mím môi, nhích họng súng lệch đi một milimet.

Lại đợi thêm vài phút.

Năm gã đàn ông ợ rượu, say khướt đứng dậy. Bọn chúng đi đến bên cạnh

những thiếu niên đang nằm bất động, cúi người, dùng chân khều khều từng

người như chọn món hàng.

Gương mặt Hạ Sơ Kiến trầm xuống như nước, họng súng lại nhích về vị trí

cũ.

Một tên vạm vỡ nhất cười gằn, tháo dây lưng, quất mạnh vào một thiếu nữ

đang nằm dưới đất.

Chát!

Phần áo bên vai phải của cô gái bị xé toạc, lộ ra làn da trắng như tuyết, nhưng

ngay lập tức xuất hiện một vệt đỏ dữ tợn do cú quất gây ra.

Ngón tay đặt trên cò súng của Hạ Sơ Kiến hơi siết lại, cô báo cáo lần nữa:

“Báo cáo đội trưởng, một tên đang hành hung nạn nhân. Yêu cầu cho phép nổ

súng”

Diệp Thế Kiệt cũng nhìn thấy cảnh đó qua màn hình mũ giáp. Giọng hắn bình

tĩnh đến lạnh lùng: “Đó là một tiến hóa giả cấp D đỉnh phong. Đội ta chỉ có tôi

và Tống Minh Tiền là cấp D, mà tôi là trung cấp, Tống Minh Tiền mới sơ cấp. Lý

Phược và Bình Quỳnh đều là cấp E, còn cô chỉ là người thường không thể tiến

hóa gen. Cô nghĩ động thủ lúc này chúng ta có nắm chắc phần thắng tuyệt đối

không?”

“Vậy đội trưởng cho rằng khi nào mới có phần thắng tuyệt đối?” Giọng Hạ Sơ

Kiến vẫn bình tĩnh, nhưng tốc độ nói đã nhanh hơn.

Bởi vì cô nhìn thấy tên kia đã vứt dây lưng, bắt đầu xé quần áo của thiếu nữ,

thỉnh thoảng còn tát cô bé vài cái. Cô gái hoàn toàn không hay biết gì, bị dày

vò như một con búp bê vải rách nát.

Diệp Thế Kiệt im lặng một giây, rồi nói: “Chờ bọn chúng. làm việc được một

nửa. Đó là lúc cảnh giác thấp nhất, cũng là thời cơ tốt nhất”

“Cái gì gọi là làm việc được một nửa?” Hạ Sơ Kiến nhất thời không hiểu.

Diệp Thế Kiệt xấu hổ nhếch mép.

Bình Quỳnh thở dài: “Chính là. lúc đang xâm phạm các nạn nhân ấy”

Lý Phược giải thích toạc móng heo: “Là lúc đang hiếp dâm được một nửa”

Hạ Sơ Kiến nghe xong liền nổi đóa: “Ý của đội trưởng là chờ bọn chúng thực sự

xâm hại nạn nhân mới được động thủ?! Các người không thấy như vậy là quá

muộn sao?!”

Tiếng “quá muộn” vừa dứt, cô đã không chút do dự bóp cò.

Viên đạn súng ngắm hạng nặng dài 150mm, nặng 80g xoay tròn xé gió lao đi

không tiếng động!

Nó vẽ nên một đường parabol mắt thường không thể thấy trong đêm, chỉ mất

1.5 giây để xuyên thủng bức tường cũ nát.

Oanh!

Viên đạn găm thẳng vào gáy gã đàn ông, xuyên qua trán hắn rồi găm tiếp vào

bức tường đối diện! Dưới động năng kinh khủng, gã đàn ông đang định đè lên

người thiếu nữ liền ngã ập xuống, máu từ trán phun ra, nhuộm đỏ cả nạn

nhân bên dưới.

Bốn gã còn lại kinh ngạc quay đầu. Cồn làm phản ứng của chúng chậm đi, dù

là tiến hóa giả cũng chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Hạ Sơ Kiến đã không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng. Cô giữ chắc súng,

không cần chỉnh thông số, trực tiếp xoay nòng, chỉ dựa vào mắt thường qua

kính ngắm để xác định điểm bắn.

lai-son-hai-kinh/chuong-1-da-khong-lam-thi-thoi-lam-la-phai-lam-toi-

cunghtml]

Lúc này, cô không còn cố chọn bắn vào đầu nữa, mà nhắm vào bất cứ chỗ

hiểm nào: ngực, động mạch đùi, hoặc cổ. Tóm lại chỗ nào thuận tiện thì bắn

chỗ đó. Trong lòng lửa giận bừng bừng, nhưng thao tác tay vẫn vững vàng,

lạnh lùng đúng chất của một tay súng bắn tỉa ưu tú.

Cạch! Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!

Cô ghì chặt khẩu “Thẩm Phán Giả số 7”, tốc độ tay nhanh như điện, lên đạn

liên tục năm lần trơn tru như nước chảy mây trôi.

Chưa đến ba giây, khẩu súng ngắm trang bị ống giảm thanh đỉnh cấp – đúng

như tên gọi của nó – đã thực thi bản án tử hình, diệt cỏ tận gốc.

Sau vài rung động từ nòng súng, năm gã trong phòng ngã xuống, động tác

thống nhất như một, đều chết dưới họng súng của cô.

Hạ Sơ Kiến quỳ dậy thu súng, báo cáo: “Đã tiêu diệt toàn bộ 5 tên buôn người.

Báo cáo hết”

Diệp Thế Kiệt nheo mắt, không nói gì thêm, ra lệnh: “Vào nhà, hành động bắt

đầu”

Ba đội viên còn lại liếc nhau, nhanh chóng lao ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Lý Phược chạy nhanh nhất. Hắn to con, khoác chiếc áo lông màu nâu sẫm như

một con gấu nâu trưởng thành. Hắn tung cước đá văng cửa cái rầm.

Trong phòng là một mớ hỗn độn. Ngoài hơn hai mươi nạn nhân, còn có năm gã

đàn ông nằm trong vũng máu.

Lý Phược cười quái dị, giơ ngón cái về phía cửa sổ: “Sơ Kiến lợi hại thật! Sơ

Kiến xuất chinh, tấc cỏ không sinh!”

Thư Sách

Bình Quỳnh thò đầu vào, tặc lưỡi: “Đêm nay lại được hưởng ké công trạng rồi,

cảm ơn em gái Sơ Kiến nhé!”

Tống Minh Tiền bước vào, hất lọn tóc mái dài cố ý để, tạo dáng tự cho là lãng

tử: “Mau chụp ảnh đi! Vòng tay thông minh của tôi cần đổi ảnh bìa mới!”

“Biến thái!” Bình Quỳnh trợn mắt, nhưng vẫn chụp cho hắn vài kiểu.

Hạ Sơ Kiến nhún vai, nói tỉnh bơ trên kênh đội: “Khẩu kính là chính nghĩa, tầm

bắn là chân lý. — Các anh chị nên cảm ơn tập đoàn quân sự Tông Thị đã phát

minh ra khẩu Thẩm Phán Giả số 7 này”

Diệp Thế Kiệt là người vào cuối cùng. Sắc mặt hắn không tốt lắm. Hắn đi một

vòng, dùng vòng tay chụp lại hiện trường, truyền dữ liệu về hệ thống đám mây

của Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ.

Lý Phược tuy vẻ ngoài thô kệch nhưng tâm tư khá tinh tế. Thấy vẻ mặt Diệp

Thế Kiệt, hắn cười huých tay, nói nhỏ: “Đội trưởng, đừng chấp nhặt với Tiểu Sơ

Kiến. Nó mới 17 tuổi, còn chưa thành niên mà”

Bình Quỳnh và Tống Minh Tiền cũng gật đầu hùa theo: “Đội trưởng đại nhân

đại lượng, đừng chấp trẻ con!”

Diệp Thế Kiệt liếc họ, nhàn nhạt nói: “Các cậu cứ chiều hư nó. thế này không

tốt cho sự trưởng thành của con bé. Chỉ cần nó xin lỗi, cam đoan không có lần

sau, tôi sẽ coi như việc này chưa từng xảy ra”

“Biết rồi biết rồi! Lát nữa tụi này sẽ xử nó!” Lý Phược cười cầu hòa, rồi vẫy tay

gọi Tống Minh Tiền cùng kéo xác hai tên buôn người ra ngoài.

Hạ Sơ Kiến nghe thấy đồng đội nói đỡ cho mình, trong lòng thấy ấm áp, nhưng

cô không định xin lỗi. Cô tính lờ đi cho qua chuyện.

Đúng lúc này, kênh liên lạc đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh của Bình

Quỳnh.

Hạ Sơ Kiến vội nhìn qua kính ngắm. Dị biến trong căn phòng nhỏ đã nảy sinh!

Gã buôn người đầu tiên bị Hạ Sơ Kiến bắn chết thế mà lại lảo đảo đứng

dậy! Hắn xoay người, mặt đầy máu đen đỏ lẫn lộn, trên trán là một cái lỗ to

bằng quả trứng gà xuyên ra sau gáy.

Não đã bị bắn nát như thế, sao có thể còn sống?!

Bình Quỳnh ở gần nhất không kìm được tiếng hét.

Cái xác sống kia lảo đảo bước tới vài bước, rồi đột nhiên há to miệng. Một cái

xúc tua màu xám to như vòi voi từ trong miệng hắn phóng ra, quấn chặt lấy cổ

Bình Quỳnh, chặn đứng tiếng hét của cô.

Diệp Thế Kiệt, Lý Phược và Tống Minh Tiền phản xạ giơ súng bắn.

Đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng vang lên, đạn bay loạn xạ trong không gian hẹp, suýt nữa trúng

vào Bình Quỳnh và các nạn nhân. Vốn dĩ tay súng của họ không tệ như vậy,

nhưng ngay khi vừa giơ súng lên, đầu họ đau như búa bổ, như thể có ai đó

dùng rìu bổ toạc sọ rồi nhét bàn là nung đỏ vào, đau đến bốc khói.

Họ không thể tập trung, tay cầm súng co giật, hoàn toàn mất đi độ chính

xác.

Từ xa, Hạ Sơ Kiến biến sắc, lập tức nằm xuống nhắm vào cái xúc tua. Nhưng

cái xúc tua đó như có mắt thần, cô vừa nhắm vào thì nó lập tức rụt lại, nấp sau

lưng Bình Quỳnh, dùng cô làm tấm bia thịt.

Thế này thì không thể bắn tỉa được.

Ánh mắt Hạ Sơ Kiến lạnh lẽo, lập tức đưa ra quyết định.

Cô xách súng ngắm, khoác hộp đạn lên vai, tung người nhảy lên chiếc phi

hành khí tác chiến cỡ nhỏ đậu bên mép sân thượng, lao vút về phía đồng đội.

Chỉ cách 1200 mét, với tốc độ của phi hành khí này, một phút là tới nơi. Thà

lao đến tùy cơ ứng biến còn hơn nằm đây chờ thời.

Trong lúc phi hành khí tự lái, cô tranh thủ hai mươi giây để lắp ráp khẩu súng

máy thông minh Gatling 800 có sẵn trên xe. Đạn súng máy không nặng và

dài như đạn súng ngắm, nhưng tốc độ bắn nhanh hơn nhiều: 800 viên một

giây. Lượng đổi ắt dẫn đến chất đổi.

Khi phi hành khí đáp xuống bãi đất trống trước tòa nhà sáu tầng, đồng đội của

cô trong phòng đều đã ngã gục, bất tỉnh nhân sự cùng đám nạn nhân.

Còn tên quái vật mọc xúc tua kia đang lục lọi giữa đám thiếu niên bất tỉnh,

không biết tìm kiếm thứ gì.

Hạ Sơ Kiến nhìn qua kính nhiệt, thở phào nhẹ nhõm. May quá, có vẻ mọi người

vẫn còn sống.

Cô không hành động thiếu suy nghĩ, mà ngồi yên trong phi hành khí, nhanh

chóng lấy linh kiện từ hộp súng, lắp ráp một khẩu tiểu liên bán tự động “Kẻ

Tranh Đoạt 700”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.