Trong phòng, gã đàn ông kia dường như chê tốc độ tìm kiếm của một cái xúc
tua là quá chậm.
Hắn ngẩng đầu lên, há miệng to như một con cá mè khổng lồ. Càng lúc càng
nhiều xúc tua xuất hiện. Ban đầu chỉ có một, giờ đây ước chừng bốn, năm cái
to như vòi voi từ sâu trong yết hầu hắn trồi ra. Cơ thể hắn lúc này tựa như một
vực thẳm đen ngòm, có thể phóng thích quái thú bất cứ lúc nào.
Hạ Sơ Kiến nhìn cảnh tượng này mà ghê tởm muốn chết.
Cô ghét nhất là mấy thứ xúc tua nhầy nhụa, kiên quyết cự tuyệt tiếp xúc gần.
Vì thế, cô hoàn toàn không có ý định lao vào phòng đánh cận chiến. Hơn
nữa, cô là lính bắn tỉa, tấn công tầm xa mới là sở trường. Cô lại chẳng phải
Gen tiến hóa giả, lao đầu vào đánh giáp lá cà, lấy sở đoản của mình chọi với
sở trường của địch chẳng khác nào chê mạng mình quá dài.
Hạ Sơ Kiến quỳ một chân trên chiếc phi hành khí tác chiến cỡ nhỏ, lồng bảo vệ
bán trong suốt bật mở cái “tách”.
Cô nâng khẩu súng ngắm “Thẩm Phán Giả số 7”, thông qua ống kính tạo ảnh
3D xuyên thấu, nhắm thẳng vào đám xúc tua ở phía bên kia bức tường.
Đoàng!
Viên đạn được hỗ trợ bởi ống giảm thanh đỉnh cấp xuyên thủng vách tường,
găm thẳng vào một cái xúc tua đang lục lọi đám nạn nhân.
Tên quái nhân xúc tua không hề phòng bị, trong nháy mắt bị động năng khổng
lồ của viên đạn súng ngắm hất văng về phía sau, đập mạnh vào tường rồi
ngã rầm xuống đất.
Lần này, đám xúc tua đã hoàn toàn bị chọc giận.
Rầm!
Cánh cửa phòng nhỏ bị đẩy bung ra. Một mùi tanh tưởi nồng nặc như tôm cá
ươn thối rữa cả ngàn năm xộc thẳng ra ngoài. Ngay sau đó, ba bốn cái xúc tua
khổng lồ duỗi dài, bắn nhanh từ trong phòng ra, lao thẳng về phía chiếc phi
hành khí đang đậu trên bãi đất trống.
Hạ Sơ Kiến bị mùi hôi thối kia hun đến suýt thì thăng thiên tại chỗ.
“Cái này mẹ nó là vũ khí sinh hóa à. Đế quốc rõ ràng đã cấm sử dụng rồi mà!
Thật nực cười! Không nói võ đức!”
Cô vừa lầm bầm vừa nhanh tay bật chức năng phòng thủ vi sinh vật trên mặt
nạ, lọc sạch mọi mùi lạ và khí độc. Đồng thời, tay kia kích hoạt hệ thống trí tuệ
nhân tạo của khẩu súng máy tự động “Tinh Đặc Lâm 800”, khóa chặt mục
tiêu là đám xúc tua đang ập tới.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Khẩu súng máy Tinh Đặc Lâm gắn trên phi hành khí tuy chỉ là phiên bản sơ
cấp, nhưng kỹ thuật đã vô cùng hoàn thiện, hoàn toàn có khả năng tự động
diệt quái. Băng đạn tự động vận hành kết nối với thùng đạn, hoạt động trơn tru
như một dây chuyền sản xuất tinh vi, liên tục tiếp đạn cho nòng súng.
Tốc độ bắn không chỉ dừng lại ở 800 phát một giây, mà đôi khi đạt tới con số
khủng khiếp: 1000 phát/giây.
Đầu đạn bay tán loạn như mưa rào, trút xuống khoảng sân trước tòa nhà. Mùi
lưu huỳnh nồng nặc của thuốc súng thậm chí còn át cả mùi hôi thối rữa
bốc ra từ đám sinh vật kia.
Hạ Sơ Kiến đã bật chế độ phòng thủ nên không ngửi thấy gì, nhưng cô có thể
thấy chỉ số ô nhiễm không khí trên màn hình hiển thị của mặt nạ đang giảm
xuống rõ rệt.
Đám xúc tua kia cũng không phải dạng vừa. Chúng múa may quay cuồng kín
kẽ như cối xay gió, nhưng chưa kịp chạm tới phi hành khí đã bị cơn bão đạn
đánh cho trở tay không kịp.
Dù da dày thịt béo, tốc độ hồi phục nhanh, chúng vẫn không thể chịu nổi hỏa
lực hung mãnh đến thế. Trong nháy mắt, đám xúc tua bị bắn nát như cái sàng
– một cái sàng hình sợi dây dài ngoằng.
Dường như bị đánh đến ngơ ngẩn, chưa từng gặp kiểu tấn công trực diện và
thô bạo thế này, đám xúc tua khựng lại giữa không trung một nhịp.
Ngay sau đó, trên bề mặt thô ráp của mỗi xúc tua nổi lên từng hàng giác hút.
Đỉnh các giác hút đóng mở liên hồi như hàng ngàn cái miệng bạch tuộc.
Những tiếng gầm rú tần số cao phát ra từ đám miệng chi chít đó.
Vũ khí của Hạ Sơ Kiến đều có thiết bị giảm thanh cao cấp nên không gây tiếng
ồn lớn. Nhưng tiếng gầm của đám xúc tua vừa cất lên, vô số cư dân quanh
vùng đang ngủ say bỗng bừng tỉnh, ôm đầu lăn lộn trên giường, đau đớn như
muốn chặt phăng đầu mình đi.
Hạ Sơ Kiến lại không thấy đau đầu, cô chỉ thấy ồn ào.
Thứ âm thanh này quá khó nghe, như tiếng giấy nhám mài lên tấm sắt gỉ sét,
nghe mà bủn rủn cả chân tay.
“Đòn tấn công bằng sóng âm lợi hại thật”
Hạ Sơ Kiến lẩm bẩm, giơ tay ấn nút trên mũ giáp, kích hoạt chế độ cách âm.
Thế giới tức khắc trở nên yên tĩnh.
Đám xúc tua lập tức chớp lấy thời cơ này phóng mạnh về phía trước. Một cái
trong số đó lách qua lưới hỏa lực, lao thẳng đến trước mặt Hạ Sơ Kiến, duỗi
thẳng tắp, đầu nhọn cứng như dùi, ý đồ xuyên thủng người cô!
Hạ Sơ Kiến không chút hoang mang, khẩu tiểu liên bán tự động “Tranh Đoạt
Giả 700” trên tay lập tức khạc lửa tạch tạch tạch tạch.
Cô kề vai sát cánh chiến đấu cùng khẩu súng máy Tinh Đặc Lâm, xả đạn
không thương tiếc vào cái xúc tua đang lao tới.
Trong vòng hai phút, hai khẩu súng đã bắn ra gần một trăm ngàn viên đạn,
gần như quét sạch kho đạn dự trữ trên phi hành khí.
Đám xúc tua kia dù có khả năng tái sinh và phân tách kinh người – gãy lại
mọc, đứt lại liền – nhưng dưới sự áp chế của hỏa lực cường độ cao, tốc độ hồi
phục của chúng rốt cuộc cũng không theo kịp tốc độ phá hủy.
Chẳng bao lâu sau, những cái xúc tua mất đi sinh cơ bị bắn đến nát bấy, rơi lả
tả quanh phi hành khí. Không còn cái xúc tua mới nào chui ra từ miệng tên
quái nhân kia nữa.
Hạ Sơ Kiến thở dài một hơi, ngồi phịch xuống sàn phi hành khí, quệt mồ hôi
trán, thuận tay tắt chế độ cách âm.
Quá mẹ nó mạo hiểm.
Hai phút bắn mười vạn viên đạn. Dù phần lớn là do súng máy tự động bắn,
nhưng khẩu tiểu liên trên tay cô vẫn phải bóp cò thủ công. Cánh tay phải tê
rần, nửa người như không còn là của mình nữa.
Sau khi đám xúc tua bị xử lý, các đồng đội trong phòng cũng lục tục tỉnh lại.
Người đầu tiên hành động là Lý Phược. Hắn cầm khẩu súng lục ngắm bắn
thông minh “Sát Thủ 850” băng đạn dài 80 viên, gầm lên lao ra khỏi phòng.
Hắn chỉ thấy trên bãi đất trống trước tòa nhà, chiếc phi hành khí tác chiến cỡ
nhỏ hình hộp đang lẳng lặng đậu đó. Nắp khoang mở rộng, lộ ra khẩu súng
máy tự động Tinh Đặc Lâm 800 đen trũi!
Nhìn thôi đã thấy an toàn rồi!
Lý Phược đỏ hoe mắt, cảm động muốn khóc: “Sơ Kiến! Em đến rồi! Con quái
vật xúc tua kia đâu?!”
Hạ Sơ Kiến chỉ tay xuống đất: “Cẩn thận, đừng giẫm phải”
Lý Phược cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện gã buôn người mọc xúc tua kia
đã bị bắn nát, chỉ còn lại một tấm da người. Trên mặt đất vương vãi những
đoạn xúc tua cháy đen dài ngắn khác nhau, vỏ đạn đen bóng rải đầy đất.
Không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh như thể vừa đốt pháo ngày Tết.
Lý Phược trừng mắt kinh ngạc: “Em dùng súng mà xử lý được con quái vật
này á?! Em làm sao chống lại đòn tấn công tinh thần của nó?!”
Đừng nói là giơ súng bắn trả, lúc nãy ở trong phòng hắn đau đến mức ngất
xỉu, hoàn toàn mất khả năng hành động.
Bình Quỳnh, Tống Minh Tiền và Diệp Thế Kiệt cũng lao ra, nhìn thấy cảnh
tượng trên sân, tất cả đồng loạt im lặng.
Diệp Thế Kiệt nhìn chằm chằm Hạ Sơ Kiến, lạnh giọng hỏi: “Đòn tấn công tinh
thần của quái vật xúc tua ít nhất đạt cấp C. Tôi và Tống Minh Tiền là Gen tiến
hóa giả có tinh thần lực cấp D mà còn không chịu nổi, cô hoàn toàn không có
tinh thần lực, làm sao mà qua khỏi?”
Hạ Sơ Kiến nhíu mày: “Tấn công tinh thần? — Không có đâu, chỉ là tấn công
bằng sóng âm thôi mà” Cô chỉ vào mũ giáp: “Tôi bật chế độ cách âm”
lai-son-hai-kinh/chuong-2-moi-noi-so-hai-deu-bat-nguon-tu-viec-hoa-luc-khong-
duhtml]
Thực ra cái giọng như vịt đực vỡ tiếng khó nghe kia, cộng với mùi hôi thối như
vũ khí sinh hóa, đúng là chẳng khác nào tra tấn tinh thần thật. Hạ Sơ Kiến
thầm nhủ trong lòng.
“Thế mà nó không tấn công tinh thần cô? Không thể nào — tại sao chúng lại
tha cho cô chứ?” Diệp Thế Kiệt giơ vòng tay thông minh lên chụp ảnh hiện
trường, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Sơ Kiến đầy nghi hoặc.
Hạ Sơ Kiến bất động thanh sắc nịnh nọt: “Chắc là tụi nó cạn tinh thần lực rồi.
Đội trưởng đâu phải dạng vừa, hạ gục được các anh là chúng nó đã nỏ mạnh
hết đà rồi. Đến lượt tôi thì chắc chỉ còn sức hét hò thôi”
Thực ra cô cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng đúng là cô không cảm nhận được
cái gì gọi là “tấn công tinh thần”. Đương nhiên, chuyện này có thể liên quan
đến việc cô là người thường, hoàn toàn không có tinh thần lực.
Cô nghiêm túc kết luận: “Bởi vì tôi không có tinh thần lực, cho nên tinh thần
lực không thể tấn công tôi”
Thư Sách
Thần mẹ nó “Bởi vì tôi không có tinh thần lực, cho nên tinh thần lực không thể
tấn công tôi”!
Các đồng đội trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như muốn nói: “Cô còn dám nói hươu
nói vượn nữa là sút cô khỏi đội ngay”.
Ai cũng biết, người thường không có tinh thần lực đứng trước Gen tiến hóa giả
chẳng khác nào con cừu non đợi làm thịt, hoàn toàn không có đường phản
kháng. Không tin cứ đi hỏi mấy người thường bị tiến hóa giả tàn sát xem, họ
chắc sẽ bật nắp quan tài lên liều mạng với Hạ Sơ Kiến mất! Làm gì có chuyện
“miễn nhiễm” vô lý như thế?!
Hạ Sơ Kiến cũng chỉ bịa chuyện thôi. Thực ra việc không thể tiến hóa gen,
không có tinh thần lực là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô. Cô buộc phải dùng
mấy lý do kỳ quặc để tự làm tê liệt bản thân, nếu không thì sống sao nổi.
Lý Phược gãi đầu, cười ha hả: “Kể cả là sóng âm thì cũng rất khó đỡ. Sơ Kiến,
em phản kích kiểu gì vậy?”
Hạ Sơ Kiến vỗ vỗ khẩu súng máy Tinh Đặc Lâm lù lù bên cạnh, mỉm cười:
“Đương nhiên là ăn miếng trả miếng. Tôi dựa vào chiến hữu tốt nhất, dùng âm
thanh tuyệt vời nhất vũ trụ — ‘Tiếng nói mớ của Tinh Đặc Lâm’ để đáp trả!”
Thần mẹ nó “Tiếng nói mớ của Tinh Đặc Lâm”!
Trước giờ vẫn biết Hạ Sơ Kiến hay chém gió, nhưng hôm nay trình độ chém
gió của cô nhóc này quả thực vượt mức quy định! Mặt các đồng đội nghệt cả
ra.
Hạ Sơ Kiến còn chắp tay vẻ mặt thành kính: “Nam mô Tinh Đặc Lâm Bồ Tát,
đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh, có oán báo oán, có cừu báo cừu”
Diệp Thế Kiệt sầm mặt: “Nói tiếng người đi!”
Hạ Sơ Kiến xòe tay, nghiêm túc giải thích: “Mọi nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ
việc hỏa lực không đủ. Ngược lại, chỉ cần hỏa lực đủ mạnh, trên đời này sẽ
chẳng còn gì đáng sợ. Chỉ cần đủ đạn, kể cả quái vật xúc tua cấp B tôi cũng
bắn cho tan xác!”
Nghe cô nói vậy, Diệp Thế Kiệt sực nhớ ra điều gì, bước nhanh đến bên phi
hành khí, sắc mặt tức thì xanh mét: “Hạ — Sơ — Kiến! Cô đã dùng bao nhiêu
đạn?!”
“Mười vạn viên, sao thế?”
Lý Phược: “”
Tống Minh Tiền: “”
Diệp Thế Kiệt giận tím mặt, hung tợn lao về phía Hạ Sơ Kiến.
Lý Phược: “Đội trưởng, bớt giận, bớt giận!”
Tống Minh Tiền: “Sơ Kiến, mau chạy đi!”
Lý Phược và Tống Minh Tiền vội đuổi theo, mỗi người một bên giữ chặt Diệp
Thế Kiệt, sợ hắn thật sự bóp chết Hạ Sơ Kiến.
Diệp Thế Kiệt gào lên, gân cổ nổi đầy: “Cái đồ phá gia chi tử này! Cô cũng
không thể bắn sạch kho đạn dự trữ như thế chứ! Cô có biết mười vạn viên
đạn tốn bao nhiêu tiền không?! Hả?! Hả?!”
Bình Quỳnh đảo mắt, xoa xoa cái cổ đau nhức, sợ hãi đi tới, nhảy lên phi hành
khí, kéo tay Hạ Sơ Kiến né sang một bên tránh xa “con rồng đang phun lửa”
Diệp Thế Kiệt. Cô cố ý nói lớn: “Sơ Kiến số em đỏ thật đấy, thế mà không bị tấn
công tinh thần. Bọn chị vừa rồi đúng là dạo một vòng quỷ môn quan! Nhìn cổ
chị này, suýt thì bị nó bóp gãy!”
Hạ Sơ Kiến vuốt ve khẩu tiểu liên trong lòng, bình tĩnh đáp: “Em không phải
tiến hóa giả, cũng chẳng có tinh thần lực, các anh chị thì ngất hết cả rồi.
Không dùng đạn thì em dùng gì? — Dùng tiếng hét thi xem ai to mồm hơn với
nó chắc?”
Diệp Thế Kiệt trừng mắt, đang định mắng tiếp thì đột nhiên tai nghe Bluetooth
vang lên tiếng ong ong của máy bay không người lái cỡ lớn, sau đó là tiếng
trực thăng gầm rú và tiếng phanh gấp từ xa vọng lại.
“Quân chính quy tới! Chúng ta phải rút thôi!” Sắc mặt Diệp Thế Kiệt biến đổi,
không rảnh mắng mỏ nữa, nhanh nhẹn nhảy lên phi hành khí. Lý Phược và
Tống Minh Tiền cũng vội vàng theo sau.
Hạ Sơ Kiến lập tức đóng lồng bảo vệ, nhập địa chỉ, kích hoạt chế độ tự lái.
Chiếc phi hành khí phun ra luồng lửa rực rỡ, bốc thẳng lên cao rồi bật chế độ
tàng hình rời khỏi hiện trường.
..
Họ vừa đi khỏi không lâu, một chiếc phi hành khí tư nhân cỡ lớn, sang trọng
nhưng kiểu dáng thấp bé, từ từ hiện hình giữa không trung rồi đáp xuống bãi
đất trống.
Cửa khoang mở ra. Một người phụ nữ dáng người cao gầy, khoác áo choàng
lông màu đen huyền bí, đội mũ trùm và che mặt bước xuống, lảo đảo chạy vào
căn phòng chứa các nạn nhân. Mấy nữ vệ sĩ đi theo sau cô ta cũng tiến vào.
Một lát sau, họ hộ tống người phụ nữ bịt mặt kia trở ra. Lúc này cô ta không đi
một mình mà đang bế một người trên tay. Chiếc áo choàng đen ban nãy giờ
được đắp lên người kẻ được bế, để lộ thân hình thon thả của người phụ nữ.
Cả nhóm vội vã lên phi hành khí và nhanh chóng rời đi.
..
Chờ họ đi khuất, hàng loạt xe thiết giáp hạng nhẹ, máy bay không người lái và
trực thăng mới gầm rú kéo đến, vây chặt tòa nhà sáu tầng.
Máy bay không người lái cỡ lớn bật đèn pha sáng lòa, chiếu rọi khu vực như
ban ngày, không bỏ sót một góc chết nào.
Những người mặc đồng phục đen viền bạc bước xuống từ xe thiết giáp. Họ giơ
súng, cảnh giác quan sát bốn phía rồi mới tiến vào bãi đất trống.
Khi nhìn thấy những đoạn xúc tua đứt lìa, vỏ đạn rải đầy đất, tấm da người nát
bấy cùng mùi lưu huỳnh chưa tan hết trong không khí, tất cả đều trầm mặc.
Đây là. dùng đạn bắn chết quái vật xúc tua sao?