Năm phút sau, vị bác sĩ khúm núm cúi đầu trước người phụ nữ trung niên, kính
cẩn nói: “Phu nhân cứ yên tâm, tình trạng cô nương vẫn ổn, không có dấu hiệu
bị nhiễm Dị loại, cũng không bị xâm hại. Chỉ là vài vết thương ngoài da không
nghiêm trọng, dùng thuốc uống và bôi của viện nghiên cứu chúng tôi thì sẽ
khỏi hẳn, không để lại sẹo”
Người phụ nữ đeo khăn che mặt màu tím thẫm đính trân châu thở phào nhẹ
nhõm, chắp tay cầu nguyện: “Bồ Tát phù hộ! Ca ngợi Thánh Đường!”
Nghe thấy câu này, lưng vị bác sĩ càng cúi thấp hơn.
Nữ quản gia trung niên đứng cạnh phu nhân bước tới, mỉm cười với bác sĩ:
“Bác sĩ Trương, mời đi bên này. Còn về đơn thuốc, phiền ông kê liều lượng
nhiều hơn một chút”
“Hiểu rồi, tôi kê ngay đây!” Vị bác sĩ càng thêm khiêm cung, chân run rẩy lùi ra
khỏi phòng.
Sau khi kê đơn thuốc gấp ba lần bình thường, ông ta được tiễn ra khỏi biệt
thự và bước lên một chiếc phi hành khí tư nhân tự lái. Chính chiếc xe này đã
đón ông ta đến đây.
Chiếc phi hành khí lặng lẽ bay lên bầu trời đêm, lượn một vòng mượt mà rồi
đột ngột mất kiểm soát, lao thẳng về phía Rừng Dị Thú ở phía Bắc thành phố
Mộc Lan.
Chẳng bao lâu sau, một quả cầu lửa bùng lên giữa không trung khu rừng.
Chiếc phi hành khí phát nổ và rơi xuống. Vị hành khách duy nhất – bác sĩ
Trương – chết cháy không còn mảnh xương.
Tại biệt thự, trước mặt phu nhân đeo khăn che mặt là một màn hình ảo đang
phát trực tiếp cảnh tượng phi hành khí nổ tung.
Bà ta bình thản gật đầu, ra lệnh cho người phía sau: “Những kẻ đi theo đến tòa
nhà nhỏ hôm nay, một mống cũng không được chừa lại”
Nữ quản gia phía sau nhún gối hành lễ rồi lui ra ngoài xử lý.
Một lát sau, bà ta quay lại phòng ngủ, ghé tai phu nhân thì thầm: “Đã giải
quyết xong. Tất cả mọi người, bao gồm 23 thiếu niên bị bắt cóc cùng đám
thuộc hạ và vệ sĩ đi theo phu nhân hôm nay, đều đã chết”
Phu nhân thở nhẹ một hơi, hỏi nữ quản gia: “Ngươi theo ta từ nhỏ, ta giao
con bé cho ngươi, ngươi có đảm bảo chuyện như vậy sẽ không tái diễn lần thứ
hai không?”
Nữ quản gia rùng mình, sau đó lộ vẻ mừng rỡ điên cuồng, quỳ xuống hôn lên
tay phu nhân: “Phu nhân yên tâm! Ngài giao cô chủ cho tôi, tôi sẽ dùng mạng
sống này để bảo vệ cô ấy!”
Phu nhân gật đầu: “Ta tin ngươi” Rồi bà ta hỏi tiếp: “Gia đình cũ của con bé thì
sao? Đã xử lý chưa?”
“Từ lúc cô chủ mất tích, bọn họ đều đã bị thuộc hạ bắt giữ”
“Ừ, đã tìm được người rồi thì đám kia không cần giữ lại nữa. Bao gồm cả họ
hàng thân thích, tru di tam tộc, xử quyết toàn bộ. — Kẻ ăn cây táo rào cây
sung chỉ xứng với kết cục đó”
“Rõ, thưa phu nhân”
Phu nhân đứng dậy đi lại trong phòng ngủ yên tĩnh, mày nhíu lại: “Còn một
việc nữa”
“Xin phu nhân phân phó”
“Hôm nay, kẻ nào đã vào tòa nhà trước chúng ta và giếc sạch đám buôn
người? — Những kẻ đó cũng phải bị loại bỏ. Tóm lại, trừ hai ta ra, không ai
được phép biết chuyện con bé từng bị bắt cóc”
Tim nữ quản gia giật thót, vội hỏi: “Phu nhân, theo tin tình báo, đó là người của
Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ. — Chúng ta thực sự muốn động thủ với họ sao?”
“Thợ săn à? — Cũng chỉ là lũ hạ đẳng bán mạng kiếm tiền” Gương mặt phu
nhân giãn ra. “Ta còn tưởng là người của Cục Đặc An. Không phải Cục Đặc An
thì tốt rồi, ngươi đi sắp xếp đi”
Nữ quản gia cúi người tuân lệnh. Nhưng khi bà ta sắp bước ra cửa, phu nhân
bỗng gọi lại, ánh mắt lóe lên tia toan tính: “Tốt nhất đừng đắc tội trực diện với
đám người điên ở Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ. — Thế này đi, ngươi tìm một cường
giả tiến hóa gen có tinh thần lực cao cấp, ra tay một kích tất sát, không được
để lại bất kỳ dấu vết nào”
Nữ quản gia hiểu ý: “Đã rõ, phu nhân yên tâm. Ngay cả tôi cũng sẽ không trực
tiếp ra mặt, đảm bảo việc này không dính dáng gì đến chúng ta”
Phu nhân hài lòng ngẩng cao đầu, phẩy tay một cách ngạo mạn như thể vừa
xử lý một đám súc vật không quan trọng.
..
Lúc này, Hạ Sơ Kiến đang đứng đợi nhóm Diệp Thế Kiệt ở cửa đại sảnh Phân
bộ Mộc Lan. Họ không đổi công huân lấy tiền mặt như cô mà đổi lấy vũ khí dị
năng và giờ huấn luyện.
“Đi thôi, đưa Sơ Kiến về nhà trước” Diệp Thế Kiệt vẫy tay, cả nhóm nhảy lên
chiếc phi hành khí tác chiến của đội.
Trong nhóm 5 người, chỉ mình Hạ Sơ Kiến sống ở khu Bắc, bốn người còn lại
đều ở khu Tây. Cô nhập địa chỉ nhà vào hệ thống, chọn chế độ tự lái. Lồng bảo
vệ bán trong suốt từ từ khép lại, phi hành khí phun khói trắng, bay vút lên trời
và chuyển sang chế độ tàng hình.
Trên xe, mọi người bắt đầu khoe chiến lợi phẩm.
Diệp Thế Kiệt lôi ra chiếc khiên mới đổi, nghe nói chịu được một đòn của
cường giả tinh thần lực cấp B đỉnh phong. Lý Phược đổi giờ huấn luyện để
mong sớm thăng lên cấp D. Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh thì sắm được đôi
giày da Thú Tật Phong, giúp tăng gấp đôi tốc độ chạy.
Hạ Sơ Kiến chỉ ngồi khoanh tay ở ghế phụ, im lặng ngắm cảnh đêm qua lớp
kính. Cô không phải người tiến hóa gen, cũng chẳng có tinh thần lực nên mấy
món đồ kia vô dụng với cô. Nhưng nghe tiếng đồng đội rầm rì bàn tán cũng
khiến cô thấy dễ chịu, xua tan đi hình ảnh gớm ghiếc của lũ xúc tua ban nãy.
Phi hành khí bay êm ru trong đêm.
Đột nhiên, Hạ Sơ Kiến ngồi thẳng dậy, nhoài người nhìn xuống dưới, cảnh giác
nói: “Không đúng, đây không phải đường về nhà tôi”
Nhà cô ở Bắc thành, trụ sở Hiệp hội ở trung tâm, lẽ ra phải bay về hướng Bắc.
Nhưng hiện tại phi hành khí đang lao về phía Nam – nơi hỗn loạn và đen tối
nhất Mộc Lan thành! Ai có chút điều kiện cũng chẳng đời nào bén mảng tới
khu Nam.
Hạ Sơ Kiến quay sang định nhắc nhở Đội trưởng Diệp đang ngồi ghế lái.
lai-son-hai-kinh/chuong-5-mot-mong-cung-khong-chuahtml]
Nhưng cô chợt nhận ra khoang lái tĩnh lặng đến đáng sợ.
Rõ ràng vừa nãy Bình Quỳnh và Tống Minh Tiền còn ồn ào, Lý Phược còn đang
nịnh nọt đội trưởng. Vậy mà chỉ trong tích tắc, mọi âm thanh đều biến mất.
Cô nhìn sang Diệp Thế Kiệt. Mặt hắn đỏ bừng, hai tay duỗi thẳng về phía trước
như muốn với lấy thứ gì đó nhưng hoàn toàn bất động. Mắt hắn trợn trừng nhìn
màn hình điều khiển, con ngươi sắp lồi cả ra.
Nhìn xuống ghế sau, Lý Phược và Bình Quỳnh đã ngất xỉu, ngã oặt ra ghế. Tống
Minh Tiền nhắm mắt, nhưng dưới mí mắt, con ngươi hắn vẫn chuyển động dữ
dội, nỗ lực muốn mở mắt nhưng bất lực.
Tim Hạ Sơ Kiến chùng xuống. Cô lay mạnh Diệp Thế Kiệt, hét lớn: “Đội trưởng!
Đội trưởng! Anh nghe thấy tôi không?”
Diệp Thế Kiệt chỉ kịp gật đầu một cái thật mạnh như dùng hết chút sức lực
cuối cùng, rồi đầu ngoẹo sang một bên, ngất lịm.
Hạ Sơ Kiến không biết chuyện gì xảy ra với bốn đồng đội, nhưng cô biết đây
không phải lúc tìm hiểu nguyên nhân.
Đồng đội hôn mê, phi hành khí mất kiểm soát. Việc cần làm không phải là
hoảng loạn la hét hay oán trách, mà là tự cứu mình.
Trong tình thế cấp bách, Hạ Sơ Kiến tung cước đá mạnh vào nút khẩn cấp dưới
chân ghế lái của Diệp Thế Kiệt. Ghế lái kêu két một tiếng, nâng lên và trượt
nhanh ra sau, hoán đổi vị trí với ghế phụ của cô.
Đây là cơ chế khẩn cấp của phi hành khí tác chiến: khi người lái gặp sự cố, ghế
phụ có thể lập tức chiếm quyền kiểm soát.
Thư Sách
Vừa ngồi vào vị trí lái, Hạ Sơ Kiến lập tức ngắt chế độ tự lái, chuyển sang lái
thủ công.
Khi ngắt tự lái, chế độ tàng hình cũng tự động tắt cho đến khi được kích hoạt
lại bằng tay. Chiếc phi hành khí khựng lại, rơi tự do hơn 50 mét trong một giây
như một hòn đá tảng.
Hạ Sơ Kiến nhanh chóng thao tác, kéo cần điều khiển để nâng độ cao. May
mắn là lúc 2 giờ sáng bầu trời vắng vẻ, không lo va chạm. Sau một hồi luống
cuống, cô đã ổn định được phi hành khí.
Bay đi đâu bây giờ?
Phản ứng đầu tiên là quay lại trụ sở Hiệp hội ở hướng Bắc. Nơi đó có thợ máy
sửa chữa và bác sĩ cao cấp cho người tiến hóa gen. Cô bẻ lái gấp, chiếc phi
hành khí ngoặt một đường gắt, lao về phía trước một km.
“Ái da! Cái quái gì thế?! Đầu tôi!” Tiếng kêu thảm thiết của Tống Minh Tiền
vang lên.
“Có người đánh lén. Sơ Kiến. Mau. Chạy” Diệp Thế Kiệt tỉnh lại một chút,
đứt quãng ra lệnh rồi lại ngất đi.
Hạ Sơ Kiến hít ngược một hơi khí lạnh: “Đánh lén?! Ai?!”
“Cường giả tinh thần lực” Diệp Thế Kiệt lẩm bẩm rồi lịm hẳn. Tống Minh Tiền
phía sau cũng im bặt.
Lòng Hạ Sơ Kiến như có lửa đốt. Cô nhớ lại lũ xúc tua ở tòa nhà cũ cũng dùng
tinh thần lực đánh ngất đồng đội cô. Chẳng lẽ lại là xúc tua trả thù? Ý nghĩ
này vừa lóe lên đã bị gạt bỏ. Lũ xúc tua không thể can thiệp vào hệ thống tự
lái của phi hành khí!
Chỉ có thể là con người – một “Cường giả tinh thần lực”.
Nhưng cường giả nhân loại mà có thể hack vào hệ thống lái của phi hành khí
từ xa ư?! Chưa từng nghe thấy!
Hiện tại cả đội đang nằm trên xe, cô lại không có chút tinh thần lực nào, làm
sao đối đầu với kẻ địch vô hình này? Cô cố gắng liên lạc với trạm kiểm soát
mặt đất nhưng tín hiệu đã bị cắt đứt.
Kẻ địch có chuẩn bị kỹ càng!
Không còn cách nào khác, Hạ Sơ Kiến đành đội mũ giáp lên, bật lại chế độ
cách âm. Dù biết nó vô dụng trước đòn tấn công tinh thần, nhưng có còn hơn
không.
..
Trong khi cô tăng tốc bỏ chạy, cách đó khoảng 10km, một chiếc phi hành khí
hình thoi dần hiện hình giữa không trung.
Người trong xe khẽ thốt lên một tiếng “Di”, có vẻ ngạc nhiên khi thấy kẻ bị tinh
thần lực của hắn nghiền áp vẫn còn tỉnh táo để lái xe. Nhưng chỉ mười mấy
giây sau, khoảng cách giữa hai xe đã bị nới rộng.
Xem ra phải dùng đến biện pháp mạnh.
Kẻ truy đuổi nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, không chút do dự ấn nút phóng tên
lửa.
Hắn không lo nạn nhân cầu cứu, vì chiếc phi hành khí hình thoi của hắn trang
bị thiết bị gây nhiễu điện từ tiên tiến, đã phong tỏa sóng điện từ trong bán kính
50 dặm. Chỉ có hắn mới liên lạc được với bên ngoài.
Hắn là một Cường giả tinh thần lực cấp C đỉnh phong. Theo tình báo, mục tiêu
chỉ là đám tép riu cấp D và E, cộng thêm một người thường. Giếc đám này dễ
như giếc gà, hắn chỉ cần đồng bộ video hiện trường lên đám mây làm bằng
chứng nhận tiền là xong.
“Tạm biệt” Hắn cười khẩy, vẫy tay chào chiếc phi hành khí phía trước.
Trên xe Hạ Sơ Kiến, tiếng còi báo động rú lên điên cuồng.
Một biểu tượng tên lửa đỏ rực hiện lên, khóa chặt vị trí của cô trên màn hình
radar. Giọng nói điện tử dồn dập vang vọng trong không gian chật hẹp:
“Cảnh báo! Phi hành khí đã bị tên lửa khóa mục tiêu!”
“Cảnh báo! Phi hành khí đã bị tên lửa khóa mục tiêu!”
“10 giây đếm ngược trước khi va chạm!”