“Thợ săn Ám Dạ?” Tông Nhược An nhíu mày, một lúc sau mới gật đầu: “Cậu nói
có lý, tôi suýt quên mất bọn họ. Nhưng tôi vẫn không hiểu, Thợ săn Ám Dạ chỉ
là tổ chức thợ săn tiền thưởng tự phát trong dân gian, sao lại có ‘cường giả
như mây’? Đã giỏi như vậy sao không chiêu mộ vào Cục Đặc An? Hay đãi ngộ
của chúng ta chưa đủ tốt?”
Dịch Nam Bình thầm nghĩ, vị thiếu gia nhà họ Tông này xưa nay luôn ở trên
cao, làm sao biết được nước trong cái tổ chức dân gian kia sâu đến mức nào.
Hắn hắng giọng: “Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, hung thủ thực sự là ai vẫn cần
điều tra kỹ. Ngoài ra, dấu vết hiện trường cho thấy, đám xúc tua Dị loại bị hạ
gục bởi đạn ký hiệu 085 và 093 của Tập đoàn quân sự Tông Thị”
Tông Thị là sản nghiệp của Tông gia, mà Tông Nhược An lại chính là hậu duệ
trực hệ đời này.
Tông Nhược An ngạc nhiên ngẩng đầu: “Là hàng của Tông Thị chúng tôi sản
xuất?!”
Theo bản năng hắn định phủ nhận, nhưng lại thấy không ổn. Lời đến khóe
miệng liền xoay chuyển thành một giả thuyết khác: “Việc dùng đạn bắn hạ
liệu có phải chỉ là bề nổi? Có khi nào là để che giấu một cường giả tinh thần
lực cấp A đỉnh phong đứng sau không?”
Dịch Nam Bình nhíu mày. Hắn chưa nghĩ đến góc độ này. Cảnh tượng hiện
trường quá chấn động khiến hắn mặc định ngay là do vũ khí nóng gây ra. Dù
trước đây chưa từng có tiền lệ.
Tuy nhiên, phân tích của Tông Nhược An cũng có lý. Nhưng chân tướng thế
nào thì cần số liệu thực tế chứng minh.
Dịch Nam Bình đứng nghiêm: “Rõ, Thượng tá Tông minh giám. Chúng tôi sẽ
tiếp tục điều tra”
Tông Nhược An gật đầu, day day thái dương: “Được, cậu tiếp tục đi. Dữ liệu đã
tải lên hết chưa? Kỹ thuật viên bên tôi đang chờ dựng mô hình phân tích”
“Đã tải lên toàn bộ”
“Tốt, tiếp tục nỗ lực”
Cuộc gọi kết thúc. Ánh sáng ảo ảnh trong phòng tắt ngấm, trả lại không gian
căn hộ đơn sơ mộc mạc ban đầu.
..
Trong khi Dịch Nam Bình bị thẩm vấn, nhóm Hạ Sơ Kiến cũng đang bàn tán sôi
nổi về đám “quân chính quy” vừa xuất hiện trên phi hành khí trở về.
“Đội trưởng, rõ ràng đây là nhiệm vụ của thợ săn chúng ta, sao đám quân
chính quy lại nhảy vào chen chân? Họ là ai? Tin tức ở đâu ra vậy?!” Lý Phược là
người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn.
Tống Minh Tiền – kẻ luôn theo thuyết âm mưu – lo lắng: “Liệu có ai để lộ bí
mật không?” Rồi hắn chuyển sang vấn đề thiết thực hơn: “Nhiệm vụ là tiêu diệt
kẻ buôn người và giải cứu con tin. Chúng ta mới làm xong vế đầu, con tin chưa
kịp đưa đi. Liệu có ảnh hưởng đến việc tổng kết thành tích không?”
Bình Quỳnh cũng tiếc nuối: “Nếu lúc nãy Đội trưởng Diệp không giục đi gấp,
kiểu gì tôi cũng đánh thức và mang họ đi theo. Cùng lắm là chen chúc một
chút, dù sao họ cũng bé người”
Diệp Thế Kiệt cũng buồn bực trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Tôi
đã gửi tình hình hiện trường lên hệ thống đám mây của phân bộ. Cấp trên xác
nhận hoàn thành nhiệm vụ, chắc sẽ không ảnh hưởng đến thành tích đâu”
Còn việc tại sao quân chính quy lại xen vào, đó là vấn đề của cấp trên, không
phải chuyện họ nên bận tâm.
Mấy người lầm bầm vài câu, nhưng niềm vui sống sót sau tai nạn và sự
phấn khích khi hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng lấn át nỗi bực dọc.
..
Mười phút sau, họ về đến trụ sở Phân bộ Mộc Lan của Hiệp hội Thợ săn Ám
Dạ.
Trụ sở nằm trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc thương mại tại khu trung
tâm. Đứng ở độ cao hàng trăm tầng, mây trôi dưới chân, người dưới đất bé như
kiến.
Phi hành khí từ từ đáp xuống sân thượng. Hạ Sơ Kiến cùng đồng đội nhảy
xuống.
Đã 1 giờ 30 sáng, người ở phân bộ không đông, nhưng vì tính chất công việc
nên nơi này hoạt động 24/7. Bước qua cửa kính chống đạn là đại sảnh phân
bộ. Nội thất trang trí tối giản, kim loại màu bạc bao phủ từ trần đến sàn, khiến
người ta có cảm giác như bước vào một hang động tuyết hình trứng đậm chất
công nghệ cao.
Giữa đại sảnh là một quầy giao dịch hình vuông khổng lồ, chia khu xử lý các
việc: giao nhiệm vụ, tổng kết thành tích, điều phối nhân sự và khiếu nại tố cáo.
Hạ Sơ Kiến chạy ngay đến quầy tổng kết, nói với nhân viên trực ban: “Tôi là
thành viên tiểu đội 321, tổ 9, khu 3 phân bộ Quy Viễn. Chúng tôi nhận nhiệm vụ
chữ Đinh (hạng D) số 2578. Nhiệm vụ đã hoàn thành, đã bắn chết toàn bộ
kẻ buôn người”
Cô cố tình nhấn mạnh việc “bắn chết kẻ buôn người” để làm mờ đi yếu tố
“giải cứu nạn nhân”.
Nhân viên tra cứu trên siêu máy tính một hồi lâu rồi gật đầu: “Hệ thống xác
nhận tiểu đội 321 đã tiêu diệt 5 tên buôn người, giải cứu nạn nhân. Nhiệm vụ
hoàn thành. Các bạn được nhận Công huân cấp B”
“Hả? Nhiệm vụ hạng Đinh mà được nhận Công huân cấp B á?!” Mắt Hạ Sơ Kiến
sáng rực, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp: “Công huân cấp B đổi được
bao nhiêu tiền?”
Nhân viên công tác ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Sơ Kiến đeo khẩu trang đen che nửa mặt, mũ giáp đã tháo xuống. Dưới ánh
đèn bạc nhàn nhạt, đôi mắt cô sáng như sao, trong veo như nước hồ thu. Khi
cô hơi nghiêng đầu hỏi chuyện, lộ ra vết bớt đỏ rực bên thái dương trái trên
nền da trắng tuyết.
Vết bớt đỏ tươi như một đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ, nhìn kỹ còn thấy rõ từng mạch
máu li ti. Đôi mắt đen trắng phân minh cực thuần khiết được bao quanh bởi
vết bớt dữ tợn tạo nên một vẻ đẹp nồng nàn pha lẫn sát khí ngầm.
Nhân viên công tác sững sờ trong giây lát. Đến khi Hạ Sơ Kiến gõ gõ xuống
mặt quầy coong coong, người này mới hoàn hồn hỏi lại: “Cô chắc chắn muốn
đổi Công huân cấp B ra tiền mặt sao? — Trước giờ chưa ai làm thế cả”
“Đúng, tôi chắc chắn” Hạ Sơ Kiến nói chắc nịch, ánh mắt sắc bén kiên định.
Nhân viên cúi xuống thao tác rồi đáp: “Có thể đổi được 500.000 Bắc Thần tệ”
50 vạn?! (500.000)
Dù cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong mắt Hạ Sơ Kiến dường như đang bắn ra
những tia lửa lấp lánh mang tên “tiền tài”.
50 vạn đó!
Lý Phược ghé đầu vào, nghe thấy con số thì vỗ vai Hạ Sơ Kiến cái bốp: “50 vạn
lận! Trước đây bọn mình đổi nhiều nhất cũng chỉ được 500 tệ thôi!”
Thư Sách
“50 vạn Bắc Thần tệ đủ để mua một căn hộ cao cấp 5 phòng ngủ 3 phòng
khách ở khu Tây xịn nhất Mộc Lan thành! Có cả bếp và phòng tắm riêng nữa!”
Bình Quỳnh cũng hâm mộ xen vào: “Bố mẹ chị làm cả năm cộng lại chưa được
1 vạn! Sơ Kiến làm một vụ bằng bố mẹ chị cày cuốc 50 năm!”
Vì lương người thường ở Mộc Lan thành quá thấp, 50 vạn Bắc Thần tệ đích thị
là một khoản tiền khổng lồ. Khóe miệng Hạ Sơ Kiến hơi nhếch lên.
Vừa chờ nhân viên đổi tiền, cô vừa quay sang Bình Quỳnh, nói bâng quơ: “Tài
Tỷ cũng đổi được tiền mà”
Bình Quỳnh – người hận nhất cái tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho, từ tiểu học đã tự
đặt biệt danh là Tài Tỷ – nghe Hạ Sơ Kiến gọi thế thì sướng rơn: “Chị phải nghĩ
kỹ đã! Nghĩ kỹ! Cư nhiên là công huân cấp B! Cấp B đó!”
Tống Minh Tiền hất tóc mái, tạo dáng thâm trầm: “Nhiều tiểu đội làm nhiệm vụ
50 năm chưa chắc được một lần công huân cấp B. — Nhiệm vụ lần này có gì
đặc biệt nhỉ? Tại sao nhiệm vụ hạng Đinh lại được thưởng cấp B?”
Nhiệm vụ hạng Đinh tương ứng với công huân cấp D. Nhìn qua thì cấp B chỉ
hơn hai bậc, nhưng giá trị thực tế thì chênh lệch theo cấp số nhân. Giống như
khoảng cách giữa 500 tệ và 500.000 tệ vậy.
lai-son-hai-kinh/chuong-4-nu-cuoi-duoc-tien-tai-gia-tri-luon-ngot-ngao-den-
lahtml]
“Tại sao nhỉ?” Lý Phược và Bình Quỳnh cũng ngẩn ngơ không hiểu.
Mắt Hạ Sơ Kiến lóe lên, cô cúi đầu nhắn tin vào nhóm chat của đội trên vòng
tay thông minh: [Em khuyên mọi người nên đổi ra tiền ngay đi. Nhỡ nhân viên
nhầm lẫn, cầm tiền mặt rồi thì khó bị đòi lại hơn]
Thấy tin nhắn, ba người kia gật đầu lia lịa.
Khi cả ba vừa đổi xong tiền thì Đội trưởng Diệp Thế Kiệt bước vào.
“Mấy người tụ tập lén lút làm gì đấy?” Diệp Thế Kiệt nhìn đám đồng đội “không
làm nên trò trống” với ánh mắt ngán ngẩm.
“Đội trưởng, mau đổi tiền đi. Công huân cấp B! Chắc là hệ thống nhầm rồi”
Lý Phược to xác chạy lại thì thầm báo tin.
Đồng tử Diệp Thế Kiệt co rụt lại: “Không phải nhiệm vụ hạng Đinh sao?! Sao
lại là công huân cấp B?!”
“Đúng đúng! Bọn em cũng nghĩ thế nên đổi hết ra tiền mặt rồi! Tiền vào túi mới
yên tâm!” Lý Phược vỗ vỗ túi áo lông, vẻ mặt đắc ý, dù tiền thực chất nằm
trong tài khoản số.
Diệp Thế Kiệt lườm hắn cháy mắt: “Đồ không có tiền đồ! Cậu có biết công huân
cấp B đổi được bao nhiêu thứ tốt mà công huân cấp thấp không đổi được
không?! Chỉ biết tiền! Tiền! Tiền! Sao cậu không chui vào lỗ đồng xu mà thắt
cổ luôn đi?!”
Lý Phược bị mắng rụt cổ: “Đội trưởng mắng cái gì. Đợi nhân viên họ tỉnh ra
đòi lại thì anh khóc không kịp đâu!”
Diệp Thế Kiệt bước nhanh tới quầy, xác nhận danh tính rồi hỏi đi hỏi lại: “Thật
sự là công huân cấp B? Không nhầm chứ?”
Nhân viên bị hỏi phiền quá, chiếu thẳng màn hình giao diện ra: “Thấy chưa?
Nhiệm vụ hạng Đinh này tương ứng với phần thưởng cấp B”
Cả nhóm nhìn chằm chằm màn hình ảo, đồng loạt im lặng.
Diệp Thế Kiệt thở phào, phá vỡ bầu không khí: “Tôi không lấy tiền. Tôi muốn
đổi vũ khí phòng thủ dị năng cao cấp và thời gian huấn luyện trong hệ thống
thực tế ảo của Hiệp hội”
Lý Phược, Bình Quỳnh và Tống Minh Tiền nhìn số dư tài khoản của mình, bỗng
thấy khoản tiền khổng lồ không còn thơm nữa. Với Gen tiến hóa giả, vũ khí dị
năng và thời gian huấn luyện mới là “đồng tiền mạnh”. Cầm tiền mặt có tác
dụng quái gì.
Đúng là bị con bé người thường Hạ Sơ Kiến này dẫn dắt sai đường rồi.
Ba người thầm trách móc trong lòng, rồi lại lao đến quầy giao dịch.
“Tôi muốn đổi lại!”
“Tôi cũng muốn đổi lại!”
“Cả tôi nữa!”
Nhân viên công tác sầm mặt: “Các người tưởng đây là cái chợ vỡ à! Thích đổi
là đổi! Không dễ thế đâu! — Trừ khi chịu mất phí thủ tục!”
“Trừ thì trừ! Bao nhiêu tôi chuyển ngay!”
Ồn ào một hồi, cuối cùng ba người kia cũng đổi được tiền thành vũ khí và giờ
huấn luyện. Chỉ có Hạ Sơ Kiến là sắt son một lòng, nhìn con số trong tài khoản
mà cười ngây ngất.
Mọi người nhìn cô, bỗng cảm thấy nụ cười được tiền tài gia trì luôn ngọt ngào
đến lạ.
Diệp Thế Kiệt chắp tay sau lưng, khẽ khuyên Hạ Sơ Kiến: “Cô là thợ săn, cầm
tiền làm gì? Nên đổi lấy ít vũ khí phòng thủ cao cấp đi. Cô không có tinh thần
lực, phải đề phòng người khác dùng tinh thần lực tấn công”
Hạ Sơ Kiến từ chối thẳng thừng: “Đội trưởng, tôi chỉ là người làm công ăn
lương bình thường thôi. Thợ săn với tôi cũng chỉ là một nghề kiếm sống. Tôi
không cần tiền thì cần gì? — Đừng dùng ‘tấn công tinh thần’ kiểu ‘cổ vũ tinh
thần’ để lừa tôi, chúng ta không chơi trò đó!”
Thấy cô quyết tâm ăn quả cân sắt, Diệp Thế Kiệt cũng không khuyên nữa, lắc
đầu: “Tùy cô. Nhiệm vụ hôm nay kết thúc, cô có thể về. Có nhiệm vụ mới sẽ
báo”
Lời chưa dứt, màn hình ảo phía trên quầy giao nhiệm vụ phát ra tiếng tí tách
như nước nhỏ giọt, sau đó cập nhật nhiệm vụ mới trong ngày.
Dòng chữ chạy trên màn hình hiện lên nhiệm vụ đầu tiên: Đến Rừng Dị Thú
phía Bắc Mộc Lan thành tìm kiếm thực vật quý hiếm tên là Huyết Kỳ Lân.
Nhiệm vụ này thậm chí không phải hạng Đinh, mà là hạng Canh (thấp hơn Đinh
3 cấp).
Diệp Thế Kiệt cười nhạo: “Tìm Huyết Kỳ Lân quý hiếm ở cái nơi nguy hiểm như
Rừng Dị Thú mà chỉ xếp hạng Canh? — Nhiệm vụ kiểu này, thằng nào nhận
thằng đó ngu”
..
Cùng lúc đó, trong khi Mộc Lan thành vẫn đang chìm trong giấc ngủ say lúc
rạng sáng.
Khu nhà phố cao cấp nhất thành phố – Khu Tây 001 – lại đèn đuốc sáng
trưng, tựa như viên minh châu rực rỡ dưới bầu trời đêm.
Nơi này đa phần là biệt thự đơn lập, khoảng cách giữa các căn rất xa, đảm bảo
sự riêng tư tuyệt đối. Cảnh quan được chăm chút tỉ mỉ, ban đêm còn có trình
diễn ánh sáng xa hoa lộng lẫy.
Tại sân đỗ của một căn biệt thự có cảnh quan tuyệt đẹp ở trung tâm khu,
chiếc phi hành khí tư nhân cỡ lớn vừa rời khỏi tòa nhà sáu tầng ở khu Tây 089
đang đậu lặng lẽ cùng vài chiếc khác.
Cửa sổ biệt thự đều treo rèm nhung màu tím phấn có chức năng cách âm, cản
sáng và tự sưởi ấm. Thế nên dù bên trong sáng như ban ngày, bên ngoài nhìn
vào vẫn tối om như không có người ở.
Người phụ nữ cao gầy che mặt lúc nãy đang ngồi trước giường trong một
phòng ngủ ở tầng 3, vẻ mặt căng thẳng nhìn thiếu nữ nằm trên giường.
Đó chính là cô gái vừa được cứu ra từ căn phòng dơ bẩn kia.
Khuôn mặt thiếu nữ sưng vù, đầy vết máu và bầm tím, không nhìn rõ dung
mạo. Quần áo đã được thay mới sạch sẽ, nhưng những vết roi nâu đen lộ ra
trên vai nhìn mà thấy ghê người.
Một bác sĩ mặc đồ bảo hộ trắng đang tiến hành kiểm tra toàn diện cho cô gái.