Hai người thẳng tiến đến huyện thành.
Đường đi không hề dễ dàng, tuyết phủ trắng xóa, mỗi bước chân đều in hằn
một dấu. Kim Tố Châu đi đôi giày vải bông, chẳng mấy chốc đã ướt sũng, đi
một hồi lâu, hai chân cô bắt đầu lạnh buốt và đau nhức.
Họ miệt mài đi trong làn sương mù mênh mông, mãi đến khi đến được huyện
thành thì trời đã sáng rõ. May mắn là sức khỏe của thân thể này rất tốt, Kim Tố
Châu không cảm thấy quá mệt mỏi. Nếu là cô của kiếp trước, đôi chân đã sống
trong nhung lụa mười mấy năm kia e rằng đã đau đến không nhấc nổi. Môi
trường mới không chỉ thay đổi cơ thể mà còn thay đổi cả tư tưởng của cô. Cô
biết lúc này không thể than khổ, nên không hề than thở một tiếng, chỉ lặng lẽ
bước theo sát người đàn ông.
Cũng may Giang Minh Xuyên dường như cũng nhận ra. Anh cố ý đi chậm lại
một chút, còn quay đầu lại nói với cô: “Cô dẫm lên dấu chân của tôi đi”
Kim Tố Châu hơi sững sờ, rồi cúi đầu đáp “Vâng”. Trong lòng cô dâng lên một
sự ấm áp khó tả. Đây là lần đầu tiên cô được người khác quan tâm theo một
cách tinh tế và thực tế như vậy.
Hồi còn ở Hầu phủ, Hầu gia cũng từng đối tốt với cô, nhưng sự tốt đó giống
như việc đối đãi với một con mèo con hay chó con đáng yêu, chỉ là sự yêu
thích hời hợt. Thâm tâm ông ta vẫn là khinh thường cô. Đương nhiên, ông ta
đối với những người khác cũng thế, nhẫn tâm tới độ chính thê đã cùng chung
chăn gối hai mươi năm mà nói giếc là giếc. Nhưng người đàn ông này thì
không giống.
Kim Tố Châu tạm dẹp suy nghĩ trong lòng, bắt đầu cân nhắc con đường phía
trước. Sống ở Hầu phủ đã lâu, cô sớm đã dưỡng thành thói quen đi một bước
nghĩ ba bước. Không còn cách nào khác, không con, không chỗ dựa, cô chỉ có
thể càng thêm cẩn thận. Cũng nhờ sự cẩn thận này mà cô đã bình yên vô sự
nhận được thịnh sủng mười mấy năm.
Thế nhưng, mọi suy tính của cô dường như tan thành mây khói ngay khi đặt
chân tới huyện thành. Kim Tố Châu phát hiện dường như mình đã mượn xác
hoàn hồn đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Lúc trước tuy rằng cảm thấy trang phục
và kiểu tóc của người ở đây có chút kỳ quái, nhưng cô không nghĩ sâu hơn, cho
rằng ở nông thôn vì tiện làm việc mới ăn mặc như vậy. Giống như hồi nhỏ nhà
cô nghèo, mẫu thân ra đồng cũng phải cuốn tay áo và ống quần. Sau này khi
vào Hầu phủ, cô mới biết làm như vậy là chướng tai gai mắt.
Thế nhưng trên đường phố ở đây, nam nữ đều ăn mặc giống nhau: đàn ông tóc
ngắn, phụ nữ phần lớn tết tóc hai bên hoặc để tóc ngắn tới mang tai. Trên
đường phố rộng lớn, thỉnh thoảng có người cưỡi trên cái xe có hai bánh bằng
sắt (xe đạp). Nơi này nhìn thế nào cũng không giống một địa phương giàu có.
Trên đường phố có thể thấy những căn nhà thấp bé rách nát, được xây dựng
không theo lề lối gì, so với triều Đại Cảnh phồn vinh hưng thịnh thì kém xa,
càng đừng nói là nhìn thấy người có đeo vàng đeo bạc.
Giang Minh Xuyên dẫn Kim Tố Châu đi về hướng đồn công an của huyện
thành. Khi đến cửa, anh quay sang nói: “Cô đứng đây chờ tôi một lát, tôi đi vào
có chút chuyện, xong việc sẽ ra ngay” Anh không giải thích nhiều, chuyển con
gái đang ôm sang lòng cô.
Dù thời gian ở chung không dài, nhưng Kim Tố Châu vẫn rất tin tưởng người
đàn ông trước mắt này. Trực giác mách bảo cô đối phương sẽ không bỏ rơi cô,
bèn gật đầu, nhận lấy con gái. Cô bé vẫn đang ngủ, dường như ngửi thấy mùi
quen thuộc, theo bản năng dụi dụi vào ngực Kim Tố Châu.
Giang Minh Xuyên bước vào đồn công an.
Kim Tố Châu tò mò quan sát cảnh vật xung quanh. Cô thấy đối diện có người
ra vào tấp nập, ai cũng cầm màn thầu, bánh bao ăn. Cơn đói tức khắc ập đến.
Trên cửa lớn nhà đối diện viết bốn chữ “Tiệm cơm quốc doanh”. Chữ cuối cô
không đọc được, nhưng căn cứ vào ký ức trong đầu của “Kim Tố Châu” cũ, cô
biết đây là nơi những người có tiền thường xuyên đến ăn cơm, món ăn trong
đó vô cùng đắt đỏ.
Có điều Kim Tố Châu nào phải người bạc đãi chính mình. Trước khi ra khỏi nhà,
cô đã mang theo tất cả tiền riêng mà “Kim Tố Châu” cũ tích cóp mấy năm nay,
tổng cộng là hơn bảy mươi đồng, phiếu gạo mười cân và phiếu vải năm thước.
Trong mắt cô, số tiền này không tính là nhiều, nhưng đối với “Kim Tố Châu” cũ
thì đó là cả một gia tài. Những thứ này đều là mỗi lần Phó Kiến Quốc trở về, cô
thừa dịp người kia ngủ nửa đêm trộm trong túi anh ta. Phó Kiến Quốc cũng
không phải người so đo tính toán, phát hiện tiền thiếu cũng không nghi ngờ cô,
hoặc có thể là có nghi ngờ nhưng không hỏi thẳng.
Vì thế, khi Giang Minh Xuyên mượn xong tiền đi ra thì nhìn thấy Kim Tố Châu
một tay ôm con một tay cầm bánh bao ăn.
“……”
Thật ra anh không ngờ trong người cô còn có tiền. Tất cả tiền của anh đều đưa
cho nhà họ Phó và nhà họ Kim, còn không đủ tiền mua vé xe đi về, đành phải
đi hỏi mượn chiến hữu trước, lần sau quay lại trả người ta.
Kim Tố Châu nhìn thấy anh đi ra, còn cố ý đưa cho anh một cái màn thầu.
Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua. Anh thực sự đói bụng, do dự một chốc rồi
nhận lấy ăn, đồng thời cũng đón lấy con gái cô đang ôm trong lòng. Thấy cô
bé còn ngủ, anh không nhịn được hỏi một câu, “Con bé ngủ nhiều như vậy
không sao chứ?”
Kim Tố Châu hiểu lầm ý anh, giải thích: “Tôi giữ lại hai cái bánh bao, lát nữa
con bé dậy rồi ăn”
Giang Minh Xuyên gật đầu, không nói thêm. Hai người rơi vào im lặng.
Giang Minh Xuyên đi trước, Kim Tố Châu theo thói quen đi sau anh cách chừng
hai bước. Anh có chút không được tự nhiên. Nghĩ sau này hai người còn phải ở
chung, có một số việc cần phải nói trước với cô, bèn nghiêm túc nói:
“Năm nay tôi ba mốt tuổi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được chiến hữu của bố tôi
nhận nuôi, hiện giờ sống trong quân đội. Em đi theo tôi cũng chỉ có thể theo
quân. Tôi sẽ tận lực chăm lo cho em và con gái. Về phần em… nếu có tâm tư
khác thì phải thu lại một chút” Câu cuối cùng, ngữ khí còn nhấn mạnh.
Kim Tố Châu nghe vậy, chột dạ nhìn anh một cái, theo bản năng nũng nịu đáp
một tiếng, “Biết rồi ạ”
Cô hiểu là anh đang để ý chuyện tối hôm qua.
menh/chuong-2-den-huyen-thanhhtml]
Giang Minh Xuyên nhíu mày nhìn cô, thấy không quen người khác dùng giọng
điệu như vậy nói chuyện với anh, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Buổi sáng Kim Tố Châu thức dậy còn chưa chải đầu, mái tóc lộn xộn rối tung
xõa trên vai, dường như cô còn không nhận ra. Thấy anh nhìn, cô có hơi
ngượng ngùng cúi đầu.
Giang Minh Xuyên thấy cô có phần thành thật hơn, bèn nhìn về con đường
phía trước, lại nói tiếp: “Năm trước tôi nhận nuôi con trai của một chiến hữu,
thằng bé tên Hạ Nham, tính tình có phần hướng nội nhạy cảm, cha cậu bé đã
từng là lớp trưởng lớp tôi, tính tình cũng rất tốt”
Nói tới đây anh dừng một chút: “Nếu em không có ý kiến, chúng ta trở về sẽ
nộp báo cáo kết hôn”
Đã lớn tuổi như vậy nên anh quả thật muốn kết hôn. Anh cũng không thường
xuyên ở nhà, phần lớn là gửi Hạ Nham ăn cơm nhà hàng xóm. Tuy rằng có gửi
tiền nhà người ta, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, cứ lâu dài như vậy thì không
ổn lắm. Từ nhỏ anh đã được người ta nhận nuôi, không muốn con trẻ phải chịu
những khổ cực mình đã từng trải qua, cho nên khi vợ đoàn trưởng giới thiệu
cho anh một đối tượng đã có con riêng, anh suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Với
tình hình hiện tại của anh, tìm được đối tượng có điều kiện tốt quả thật không
dễ, hai người đều có con riêng mới có thể thấu hiểu cho nhau, chỉ không ngờ
tới lần này sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Anh lại nhìn về phía Kim Tố Châu một lần nữa. Trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc,
cũng không phải kinh ngạc anh có con. Ở tuổi anh, tại triều Đại Cảnh còn có
cháu nội rồi đấy. Cô chỉ không ngờ tới tâm tính anh lại tốt đến mức nuôi con
cho người khác. Việc này cô không làm được.
Nhưng ngẫm lại, Phó Kiến Quốc đã mất hơn nửa năm, thân thích gần xa đều
không có ai tới cửa, mà anh ngày đầu năm mới còn vượt đường xa tới thăm
một chuyến, còn mang thêm tiền và gạo.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười: “Tôi cũng thích trẻ con, nhất định sẽ coi thằng bé
như con mình” Những lời này cô nói là thực lòng. Đời trước cô mong mỏi có
con tới phát điên, đáng tiếc bị người ta hạ độc làm tổn thương thân thể, không
thể hoài thai.
Giang Minh Xuyên gật đầu, cũng không biết là có tin lời này không.
Anh dẫn Kim Tố Châu đi về hướng bến xe. Hai người khá may mắn, lúc tới nơi
vừa vặn có một chiếc xe đi lên thành phố. Giang Minh Xuyên thuần thục mua
vé, sau đó dẫn Kim Tố Châu tìm hai ghế phía sau ngồi xuống.
Kim Tố Châu chưa từng đi loại xe này. Ghế ngồi bên trong cũng không thoải
mái gì cho cam, nhưng cô cũng là người đã từng chịu khổ cực, nên cũng không
hề ghét bỏ chê bai. Cô chỉ có chút tò mò nhìn mọi thứ trước mắt. Tới lúc xe
khởi động, cô không nhịn được khẽ hét ra tiếng, nhìn cảnh vật bên ngoài
nhanh chóng lướt qua, xoay đầu hướng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía
người đàn ông bên cạnh.
Giang Minh Xuyên nín cười, cau mày nhắc nhở cô ngồi tử tế.
Kim Tố Châu khẽ hừ một tiếng, xoay đầu tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ,
cảm thấy xe này so với ngồi xe ngựa thoải mái hơn nhiều, cũng khá là thú vị.
Sau khi hai người tới thành phố, Kim Tố Châu đi theo sau Giang Minh Xuyên
xuống xe. Bên cạnh bến xe chính là ga tàu hỏa. Giang Minh Xuyên lại dẫn cô đi
mua hai vé xe lửa, là chuyến hai giờ chiều. Thấy gần đến trưa rồi, hai người liền
vào tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn một bữa.
Lúc xuống xe, bé gái Phó Yến Yến mà Giang Minh Xuyên ôm trong lòng không
biết đã dậy khi nào. Anh vốn đang lo lắng cô bé sẽ khóc, không ngờ là cô bé lại
ngoan vô cùng, mở to đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn anh. Ánh nhìn ấy như
thể một người trưởng thành. Giang Minh Xuyên nhạy bén nhíu mày, đang
chuẩn bị nhìn kỹ đã thấy cô bé quay đầu nhìn về phía bên ngoài. Anh khẽ thở
dài, cảm thấy hẳn là mình nhìn lầm rồi.
Kim Tố Châu đói lả. Dựa theo thói quen ăn uống của cô trước kia, buổi sáng
một chén nhỏ cháo tổ yến cùng mấy món ăn phụ là đủ rồi, không ngờ hiện giờ
ăn một cái bánh bao thịt to như vậy mà vẫn không đủ no.
Giang Minh Xuyên gọi hai bát mỳ thịt gà và một bát canh trứng, đầy một bát tô
to. Kim Tố Châu cũng không kén chọn, cô cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn. Tuy
rằng ăn vội vàng, nhưng động tác lại nhã nhặn, rất có phong thái của tiểu thư
khuê các.
Giang Minh Xuyên quay đầu nhìn lướt qua, cảm thấy cô cũng không tệ như
những gì anh đã nghĩ. Kim Tố Châu thấy anh đang nhìn mình, tưởng rằng mình
ăn thô lỗ quá, vội vàng làm bộ làm tịch lau miệng, sau đó vén tóc, nhìn anh lộ
ra một nụ cười ngọt ngào.
Anh dừng một chút, “Ăn nhanh đi” Sau đó anh cúi đầu, gắp một đũa mỳ to đưa
vào trong miệng.
Kim Tố Châu: “…” Thật không hiểu ra làm sao.
Phó Yến Yến đang ngồi bên cạnh cô ngoan ngoãn ăn canh trứng, thấy được
một màn này, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia gợn sóng.
Cơm nước xong, bọn họ ra nhà ga chờ. Một giờ năm mươi chiều, một nhà ba
người lên xe lửa. Giang Minh Xuyên biết Kim Tố Châu lần đầu tiên ngồi xe lửa,
sợ cô không hiểu, nên bảo cô cầm hành lý đi đằng phía trước.
Kim Tố Châu vừa đi vừa tò mò nhìn khắp nơi xung quanh. Nếu nói ô tô làm cô
cảm thấy ngạc nhiên, cái xe lửa này càng làm cho cô cảm thấy vô cùng chấn
động. Trước nay cô chưa từng thấy một chiếc xe lớn như vậy, có thể chở được
nhiều người tới thế, mà lại còn không cần tới ngựa kéo, chỉ thấy khói bốc lên,
quả thực không thể tưởng tượng. Thế cho nên lúc đi cô không để ý, khi bước đi
thân thể cứ nghiêng bên nọ lệch bên kia.
Giang Minh Xuyên ôm bé con đi đằng sau nhìn thế, cuối cùng không nhịn được
nhắc nhở, “Đi cho tử tế nào, đừng có lắc tới lắc lui, nhìn khó chịu”
Kim Tố Châu nghe vậy quay đầu lại nhìn anh một cái, thấy anh nhíu chặt mày,
trong lòng có hơi sợ anh, vội vàng bước đi nghiêm chỉnh. Trong lòng thì mắng
anh là đồ không biết thưởng thức.