Mùa đông năm 1969, cái lạnh cắt da cắt thịt.
Kim Tố Châu giật mình tỉnh giấc bởi hơi lạnh thấu xương. Cô cố hết sức mở to
đôi mắt nặng trĩu, đầu óc đau nhức, mơ hồ không thể nhận thức được chuyện
gì đang xảy ra. Phải mất một lúc lâu, cô mới có thể nhúc nhích cơ thể cứng đờ,
chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt nghi hoặc quét một lượt quanh căn phòng. Cô nhớ
rất rõ, đáng lẽ ra bản thân đã chết rồi.
Cách đó không xa là một khung cửa sổ thủng lỗ chỗ. Bên ngoài, lớp tuyết
trắng dày đặc bao phủ mọi thứ, ánh sáng trắng lạnh lẽo hắt qua ô cửa, phơi
bày rõ ràng sàn nhà gồ ghề lồi lõm cùng những vết nứt chằng chịt trên vách
tường. Kim Tố Châu khẽ nhíu mày. Căn nhà này thậm chí còn tồi tàn hơn nơi
cô từng sống hồi thơ ấu.
Cô đưa tay xoa xoa vầng trán đau nhức. Bỗng nhiên, một tiếng hít thở nhẹ
nhàng truyền đến từ bên cạnh. Động tác của cô khựng lại. Ngay khi chuẩn bị
tìm hướng phát ra âm thanh, đầu cô lại như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào,
vô số hình ảnh xa lạ cùng ký ức hỗn độn ồ ạt tràn vào tâm trí.
Cơn đau đớn kéo dài một hồi lâu mới qua đi. Cô hít sâu một hơi để trấn tĩnh,
rồi như đã nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Vẻ mặt cô trở
nên trầm tư phức tạp. Người đàn ông quay lưng về phía cô, nằm nghiêng trên
giường, chiếc chăn mỏng chỉ che hờ ngang hông, để lộ tấm lưng rắn chắc,
mạnh mẽ.
Trong đầu Kim Tố Châu lại diễn ra một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Cô
lặng lẽ quan sát xung quanh, rồi như đã đưa ra quyết định cuối cùng, cô cắn
nhẹ môi, run rẩy đưa tay kéo chăn, nằm xuống một lần nữa và nhắm chặt mắt
lại.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa rạng. Một cô gái trẻ, mặc chiếc áo khoác
màu xanh lam đã giặt đến bạc phếch, bưng một chậu nước ấm bước đến gần
căn phòng nhỏ. Trước khi gõ cửa, cô ta cố ý dừng lại, vuốt lại mái tóc tết đuôi
sam, chỉ khi thấy không còn sợi tóc nào rối mới yên tâm gõ cửa, trên mặt còn
cố tình lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Cô gái gõ cửa hai lần nhưng không hề có tiếng đáp lại. Tưởng tiếng gõ quá
nhỏ, cô ta gõ mạnh hơn hai cái. Đợi một lúc, bên trong vẫn im lặng. Không
hiểu nghĩ đến điều gì, ánh mắt cô gái đảo quanh, rồi quay đầu nhìn khắp sân.
Thấy không có ai, cô ta lén lút ghé mặt vào khe cửa nhìn trộm. Tầm nhìn hơi
mờ, cô ta bèn khẽ đẩy. Cánh cửa phòng lập tức mở ra.
Ngay sau đó, cảnh tượng đập vào mắt cô ta là một nam một nữ đang ôm nhau
ngủ chung một cách thân mật trên giường.
Người đàn ông đối diện với tầm mắt của cô gái, hai mắt nhắm nghiền, khuôn
mặt cương nghị, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím. Dù đang ngủ, anh ta vẫn
toát ra một khí thế khiến người khác không dám lại gần. Người phụ nữ nép
chặt trong lồng ngực anh, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt cùng mái tóc đen
nhánh.
Nhưng Phó Mỹ Vân (tên cô gái) chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra người
phụ nữ đó. Lập tức, toàn thân cô ta dựng hết lông tơ. Cô ta quăng thẳng chậu
nước trong tay, hét lên một tiếng the thé rồi vọt tới, “Kim Tố Châu, ả tiện nhân
này, tôi liều mạng với chị!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp khoảng sân, làm kinh động đến hai vợ
chồng già đang nấu cơm trong bếp, vội vàng chạy ra xem, “Sáng sớm tinh mơ
la hét cái gì, nhà còn đang có khách đấy!”
Hai vợ chồng ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh cũng bị đánh thức. Họ hùng hổ mở
cửa chạy ra, “Sáng sớm ngày ra không ngủ còn hét cái giống gì?”
Người vợ còn nhéo mạnh vào eo người chồng, oán giận nói: “Nhà nào có cô em
chồng lớn tuổi như vậy còn chưa gả chồng, ngày nào cũng như ngày nào nổi
điên lên vậy chứ”
Người đàn ông chưa kịp phản bác đã nghe thấy mẹ mình lớn tiếng gọi, “Thằng
cả, mau ra đây đánh chết con tiện nhân này, ra mà xem chuyện tốt mà nó
làm đây này!”
Anh ta nhíu chặt mày, nhưng vẫn xỏ giày đi sang phòng nhỏ. Vừa bước vào,
anh đã thấy ba người phụ nữ trong phòng đang đánh nhau loạn xạ. Nói đúng
hơn, là mẹ và em gái anh ta đang ra sức vung tay đánh Kim Tố Châu trên
giường. Kim Tố Châu ôm chặt chăn, cuống cuồng lùi về phía sau, nép sau vai
trần của một người đàn ông – chính là Giang Minh Xuyên, chiến hữu của em
trai anh ta, người khách đến nhà hôm qua.
Giang Minh Xuyên quần áo còn chưa mặc tử tế, dường như là vội vàng tròng
lên, khóa quần còn chưa kéo. Với tình hình này, người sáng suốt vừa nhìn đã
biết chuyện gì đã xảy ra. Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, ngồi cứng đờ trên
giường. Thấy Kim Tố Châu bị túm tóc, anh đen mặt duỗi tay ngăn lại. Cái ngăn
cản này lại càng kích thích hai mẹ con kia, họ chuyển sang cào cấu anh. Trong
chốc lát, trên người và mặt anh đã có vài vệt đỏ, thậm chí là xước da.
Cuối cùng, vẫn là ông cụ đứng ngoài cửa không thể chịu nổi nữa, hét lớn một
tiếng: “Đủ rồi!”
Tiếng quát lớn làm mấy người trong phòng giật mình. Ông cụ mặt trầm xuống,
quay đầu nói với con trai: “Gọi nhà thông gia tới”
Trong phòng, bà cụ tức giận chửi rủa ầm ĩ, “Thông gia cái gì mà thông gia, bà
đây không có cái ngữ thông gia ấy, nhìn xem đã dạy ra cái giống gì!”
Kim Tố Châu xoa xoa da đầu vừa bị kéo đau, cúi đầu không nói một lời. Trải
qua trận hỗn chiến này, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra bản thân mình đã
mượn xác hoàn hồn, sống lại trong thân xác của một người phụ nữ trùng họ
trùng tên.
Hồi nửa đêm cô có tỉnh dậy một lần. Hóa ra, cô nàng “Kim Tố Châu” ban đầu
nghe lén được mẹ chồng tính gả cô em chồng cho người đàn ông này nên nảy
sinh ý đồ khác. Cô ta nghĩ rất đơn giản: Tại sao cô em chồng được gả cho
người tốt như vậy, sau này được sống ngày tháng tốt đẹp, ở nhà cao cửa rộng
trong thành phố? Mà bản thân cô ta chỉ có thể ở nông thôn chịu khổ chịu
mắng?
Chồng đã chết, lại không có con trai, phía trước chỉ còn những ngày tháng
khổ cực chờ đợi. Càng nghĩ càng uất hận, cô ta liền dứt khoát rời giường nấu
cho người đàn ông kia một bát thuốc hạ sốt. Thuốc này do lão trung y trong
thôn kê, con gái cô ta gần đây vừa ho vừa sốt, uống thuốc này đã đỡ nhiều,
chỉ có điều có phản ứng phụ là uống xong rất dễ gây buồn ngủ.
Người đàn ông này chiều hôm qua đi bộ mười mấy km tới, tối ăn cơm ông cụ
có lấy ra rượu quý. Anh nói mình đang sốt nên không thể uống. Lúc đó “Kim Tố
Châu” mới nghe thấy và nghĩ ra được biện pháp này.
Về phần Kim Tố Châu hiện tại, cô đã sớm quen với cuộc sống phú quý ở Hầu
phủ. Nào còn nguyện ý ở lại nơi thâm sơn cùng cốc nghèo xác xơ này? Dứt
khoát hoặc là không làm, nếu làm phải làm đến nơi đến chốn. Cô quyết tâm
thực hiện kế hoạch này tới cùng.
Hai vợ chồng nhà họ Kim tới rất nhanh. Đi cùng còn có cô con gái cả và con
gái thứ hai buổi sáng tới nhà chúc Tết. Vì đây là chuyện xấu, nên hai người con
rể không được gọi tới.
Mẹ Kim vừa vào cửa đã xông thẳng vào muốn đánh Kim Tố Châu, mắng cô là
đồ không biết xấu hổ, sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy. Kim Tố Châu
đã mặc xong quần áo, đứng ở cửa nhà chính. Thấy bà ta trừng mắt xông tới, cô
liền trốn ngay ra phía sau ghế của Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên ngồi
nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã gặp vô số trở ngại, nhưng chưa bao giờ cảm thấy muốn
đào một cái hố mà chui vào như hiện giờ. Thấy hành động của Kim Tố Châu,
anh mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên đang xông tới. Ánh
mắt anh lạnh như băng, làm cho câu chửi của mẹ Kim nghẹn lại trong họng
không phát ra được, cuối cùng bà ta chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tố
Châu.
Dù giận đến mấy, hai gia đình lúc này cũng không dám làm to chuyện. Nhà họ
Phó còn muốn dựa vào sự hy sinh của con trai thứ hai mà nở mày nở mặt. Nếu
để người khác biết việc này, sau này không biết sẽ bị thêu dệt thành phiên bản
gì. Ở nông thôn, mấy mụ ngồi lê đôi mách có thể nói trắng thành đen, huống
chi việc này cũng đâu có “trắng”. Nhà họ Phó còn có cháu trai, nhà họ Kim
cũng còn con trai út, không tới mấy năm nữa là cưới vợ. Gây chuyện lớn quá
sau này đi hỏi vợ cho con cháu cũng khó.
Nghĩ đến đây, hai nhà bắt đầu bàn bạc. Tuy nói không thể làm to chuyện,
nhưng cũng không thể nào cho qua. Nhà họ Phó muốn nhà họ Kim trả lại hai
trăm tệ tiền sính lễ lúc trước. Nhà Kim không chịu, nói con gái nhà mình ở nhà
vừa ngoan vừa hiền, vừa đến nhà mấy người lại xảy ra chuyện như vậy, là tại
gia phong nhà mấy người không ra gì đã ảnh hưởng tới con gái họ.
Tóm lại, kết quả là hai bên chỉ trích lẫn nhau, không bên nào chịu đưa tiền.
menh/chuong-1-tai-sinhhtml]
Ồn ào một hồi, phụ nữ hai nhà trực tiếp động tay động chân. Vốn cho rằng hai
mẹ con nhà họ Phó đã hung hãn lắm rồi, không ngờ rằng ba mẹ con nhà họ
Kim còn hơn một bậc, đè thẳng hai mẹ con nhà họ Phó xuống đất mà cấu véo.
Hai cha con nhà họ Phó thì gầy như que củi, sợ hãi tránh sang một bên kêu gọi
họ dừng tay. Còn cô con dâu thì mặc kệ, thậm chí còn che miệng lén cười.
Nhà chính lại loạn như cào cào. Cuối cùng vẫn là Giang Minh Xuyên ngồi trong
một góc không thể nhìn nổi nữa. Anh lấy ra hai trăm đồng giải quyết việc này,
mỗi nhà một trăm.
Hai nhà ngừng nghỉ trong chốc lát, sau đó lại vì chuyện muốn phủi sạch quan
hệ với Kim Tố Châu mà rùm beng lên. Nhà họ Kim nói con gái đã gả chồng như
bát nước đổ đi, hiện giờ không còn là người nhà bọn họ. Nhà họ Phó cũng
không nhận, nói Kim Tố Châu không biết xấu hổ như vậy, ai biết đứa con cô
sinh có phải cháu gái nhà bọn họ hay không, giờ lại còn hòng ở lại nhà họ ăn
không uống không.
Giang Minh Xuyên không thể nghe nổi nữa, lạnh mặt ngắt lời bọn họ: “Tôi sẽ
cưới cô ấy”
Kim Tố Châu đứng bên cạnh xem, một mực như thể chuyện này không liên
quan gì tới mình. Tới khi nghe được lời này, cô mới có chút xúc động mà nhìn
về phía người đàn ông. Cô vốn còn đang đau đầu không biết làm thế nào để ăn
vạ anh, không ngờ anh lại đứng ra chịu trách nhiệm. Kỳ thật tối hôm qua bọn
họ chưa hề xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn bị cô nàng “Kim Tố Châu” kia và cô
tính kế.
Những chuyện sau đó Kim Tố Châu cũng không quan tâm nữa. Cô nghe thấy
trong phòng truyền ra tiếng khóc, biết là con gái đã dậy. Có lẽ là huyết mạch
tương liên, cô không để ý tới chuyện khác mà về thẳng phòng.
Kể từ khi chồng của “Kim Tố Châu” mất nửa năm trước, cô và con gái bị đuổi
tới gian phòng nhỏ ở hướng Bắc này. Phòng vừa nhỏ vừa ẩm ướt âm u. Phòng
này vốn là của Phó Mỹ Vân ở, lần này Giang Minh Xuyên tới thăm mới nhường
cho anh ở.
Trong nhà này, tiền sửa chữa phòng ốc gì cũng đều do chồng “Kim Tố Châu” bỏ
ra. Nói ra thì “Kim Tố Châu” đích thực là số khổ. Trên cô có hai người chị, dưới
còn một em trai. Cô ở giữa không được yêu thương. Vốn tưởng rằng gả cho
một người đàn ông có bản lĩnh, nào biết đối phương hàng năm đi biền biệt. Mẹ
chồng thì không hiền, cô em chồng thì không lành, lại còn thêm bà chị dâu
thích đâm bị thóc chọc bị gạo, ngày qua ngày đều trải qua cảnh nước sôi lửa
bỏng.
Kim Tố Châu lóng ngóng bế con gái lên dỗ dành. Cô bé rất nhẹ, gương mặt gầy
gò vàng vọt. Nhìn thấy mẹ, cô bé rầm rì mấy tiếng, rồi lại mệt mỏi nhắm hai
mắt lại. Cô sờ sờ đầu con gái, dường như bé hơi sốt nhẹ. Cô bé này vừa nhìn
đã biết không được chăm sóc tốt, so với những tiểu chủ tử của Hầu phủ, quả
thực một trời một vực.
Cô đau lòng chạm vào làn da nứt nẻ trên mặt con gái. Đang chuẩn bị buông
con xuống để cô bé ngủ tiếp thì thấy có người vào phòng. Quay đầu lại nhìn, là
chị hai của cô nàng “Kim Tố Châu” kia, Kim Ngọc Châu.
Kim Ngọc Châu có chút ghen ghét nhìn cô. Chị ta vốn muốn tới hỏi thăm về
Giang Minh Xuyên, nào biết vừa mở miệng lại nhịn không được khịa một câu:
“Cô cũng coi như là tốt số, vậy mà lại gặp được cái bánh có nhân trên trời rơi
xuống. Chị nghe ý tứ của mẹ chồng cô, gã kia chức tước cũng cao, về sau cô
có thể ăn sung mặc sướng rồi”
Nói tới đây chị ta có chút không cam lòng. Không thể nào ngờ em ba luôn chỉ
biết cắm đầu làm việc lại có thể gả tốt như vậy. Kỳ thật lúc trước chị ta cũng
do dự. Nhà họ Phó vốn dĩ muốn hỏi cưới chị ta, nhưng chị ta rất biết tính toán,
nghe phong thanh người nhà họ Phó không dễ ở chung, mới nói với mẹ gả em
gái qua đi. Dù gì thì sính lễ nhà họ Phó mang tới thật sự rất nhiều, mẹ nhất
định không nỡ từ chối.
Chị ta cũng chưa từng thấy hối hận. Dù gì thì từ khi em ba gả qua vẫn luôn
sống không tốt. Nhưng nào biết còn có một ngày như vậy. Phó Kiến Quốc
không thể nào so sánh với người đàn ông này được. Không nói tới diện mạo,
chỉ nói tới cách xử lý mọi việc phóng khoáng đường hoàng, đã không cách nào
so với người ta.
“Nhưng mà, chuyện hôm nay cô làm quả thật có chút khó coi. Chỉ sợ người ta
trong lòng ôm hận. Đừng nhìn anh ta ngoài miệng nói lời dễ nghe, thật sự
muốn cưới cô chỉ sợ hơi khó. Chúng ta cũng không biết anh ta là người ở đâu,
đến lúc đó chạy mất chẳng phải là phiền phức lớn hay sao? Nên ý chị là, vẫn
nên ở lại nhà họ Phó thì tốt hơn, dù gì Tiểu Yến cũng là họ Phó”
Được rồi. Kim Tố Châu vừa nghe đã biết chị hai này có ý định gì, e là chỉ mong
cô sống không tốt. Cô đã sống nhiều năm trong nội trạch, trong phủ chủ tử
nói chuyện lúc nào cũng quanh co vòng vèo. Cách nói trắng ra để biểu lộ tâm
tư thật đúng là hiếm thấy.
Kim Tố Châu không quen khách sáo với chị ta. Cô cười khẽ một tiếng: “Chị hai
đúng là đã nhắc nhở em. Giờ em sẽ đi thu dọn đồ đạc, khi nào anh ta đi em sẽ
đi theo”
Kim Ngọc Châu: “…” Chị ta không phải có ý này.
Kim Tố Châu nói được làm được. Giang Minh Xuyên giải quyết xong mọi
chuyện chuẩn bị rời đi. Anh và hai vợ chồng nhà họ Phó đã thương lượng xong
xuôi: anh còn có chuyện phải làm, năm ngày sau sẽ đến đón mẹ con Kim Tố
Châu.
Hai vợ chồng già nhà họ Phó cũng không vui vẻ gì cho cam, nhưng cô con dâu
cả lại rất vui. Rốt cuộc Giang Minh Xuyên chi rất nhiều. Anh đưa nốt ba mươi
đồng còn sót lại trên người và phiếu gạo năm cân ra. Dù sao chỉ ở thêm có
năm ngày, cũng không cần tiêu pha gì. Nào biết khi Giang Minh Xuyên vừa ra
cửa, Kim Tố Châu đã ôm theo con gái, trên tay còn khoác một cái bọc nhỏ, vội
vàng theo sau lưng anh.
Giang Minh Xuyên nhíu mày. Anh không biết nên dùng tâm thái gì để đối đãi
với cô. Anh hít vào một hơi thật sâu, cũng không nhìn cô, đôi mắt dừng ở trên
ngọn cây cách đó không xa, giải thích qua loa: “Cô cứ ở lại nhà, mấy ngày nữa
tôi tới đón cô, tôi còn có chuyện phải làm”
Kim Tố Châu cúi đầu, đúng kiểu nàng dâu ngoan ngoãn, nhưng giọng nói lại rõ
ràng: “Chị hai tôi bảo tôi phải theo sát anh. Chị ấy nói chúng tôi cũng không
biết anh là người ở đâu, có chạy mất cũng không có cách nào tìm”
Trùng hợp thay, Kim Ngọc Châu đang đứng bên cạnh xem kịch vui. Nghe thấy
lời này, nụ cười trên mặt cứng đờ. Giang Minh Xuyên đưa mắt nhìn chị ta, tuy
rằng không nói lời nào, nhưng ánh mắt có phần lạnh lùng. Những chuyện vừa
xảy ra đã cho anh biết, dù là người nhà họ Phó hay người nhà họ Kim, đều
không phải là hạng tốt lành gì. Anh cũng biết bản thân bị hố rồi, nhưng lại
không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Giang Minh Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ giữ lời, năm ngày sau sẽ
tới. Dẫn theo cô không tiện, hơn nữa đứa bé còn nhỏ” Nói xong anh nhìn cô
một cái, cho rằng cô đã hiểu ý anh, bèn xoay người bước nhanh rời đi.
Nào biết mới đi vài bước đã nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân.
Anh dừng lại nhìn, đối phương cũng ôm con dừng lại, chỉ có điều không nhìn
anh mà thôi.
“…”
Kim Tố Châu cúi đầu nhìn con gái trong lồng ngực. Cô thầm nghĩ, nguyên nhân
chính là vì con gái nên cô mới muốn một tấc cũng không rời đi theo. Ai biết
năm ngày sẽ phát sinh chuyện gì. Cô chưa bao giờ tin vào lời hứa của đàn ông,
cô chỉ tin vào chính mình.
Cũng không biết có phải nhìn ra sự kiên trì của Kim Tố Châu hay không, Giang
Minh Xuyên cũng không nói gì. Hai người một trước một sau rời đi. Đi một
đoạn xa, Giang Minh Xuyên dừng lại, ôm lấy bé gái đang ngủ say trong lồng
ngực Kim Tố Châu.
Mẹ Kim nhìn bóng dáng hai người, quay sang bên cạnh hứ một cái: “Rốt cuộc
con bé đó lại được sống sung sướng”
Kim Ngọc Châu không nói lời nào.
Giờ khắc này, chị ta hối hận xanh cả ruột. Chị ta đột nhiên ý thức được người
em gái mà mình luôn luôn xem thường dường như đã tìm được một người đàn
ông thật sự ưu tú.