Ánh Trăng Dẫn Lối
Hơi thở cứng lại, trong phòng chìm vào sự yên tĩnh quỷ dị trong nháy mắt. Cả
Xuân Anh và Hương Vân đều sững sờ, ngây người ra, mở to mắt lộ vẻ không
dám tin.
Thẩm Lương Vi vừa hổ thẹn, vừa đau lòng, lại âm thầm tự giễu và cười khổ: Hồ
đồ, quá hồ đồ! Nàng hận không thể tát cho bản thân hồ đồ của kiếp trước một
cái!
“Nhị tiểu thư,” Hương Vân tủi thân không thôi: “Người làm sao, làm sao lại”
“Còn chưa cút?” Trong lòng Thẩm Lương Vi âm thầm thống khoái, khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh đẹp toát lên vài phần uy nghi sắc bén. Khí thế của kẻ bề trên lâu
năm hoàn toàn bộc phát, khiến người ta vô cớ sinh ra cảm giác lạnh lẽo trong
lòng: “Bổn tiểu thư nói mà ngươi dám không nghe sao? Trong mắt còn có bổn
tiểu thư hay không? Ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng hả!”
Nàng trả lại nguyên văn những lời Hương Vân vừa nói cho ả.
Xuân Anh tuy cũng thấy lạ vì sao Nhị tiểu thư đột nhiên đối xử với Hương Vân
như vậy, nhưng rất hiển nhiên, nàng ấy thấy vậy thì mừng rỡ, bèn không chần
chừ đẩy Hương Vân ra ngoài: “Hương Vân, ngươi vẫn là đi ra ngoài trước đi,
đừng chọc Nhị tiểu thư tức giận”
“Khoan đã” Thẩm Lương Vi bỗng nhiên mở miệng.
Hương Vân lập tức đẩy Xuân Anh ra, khẽ hừ nhẹ, vẻ mặt lại đắc ý lên. Nàng ta
biết ngay Nhị tiểu thư chắc chắn sẽ không đối xử với mình như thế.
Ảo giác, nhất định là ảo giác! Vừa rồi sao nàng ta lại cảm thấy Nhị tiểu thư
đáng sợ chứ? Nhị tiểu thư chẳng qua chỉ là một cục bột nhão bị nàng ta, mẹ
nuôi và Lão phu nhân nắm trong tay, muốn tròn thì tròn, muốn méo thì méo,
nàng ấy chính là một kẻ ngu ngốc!
Hương Vân đắc ý dương dương tự đắc vừa mở miệng định nói gì đó: “Nhị tiểu
thư”
Nhưng ngay lập tức đã bị Thẩm Lương Vi cắt ngang: “Vừa rồi ngươi nói bảo
Xuân Anh đi làm chè hạnh nhân?”
“Vâng,” Hương Vân đầy vẻ căm phẫn: “Nhưng nàng ta thế mà lại giở trò gian
dối”
tien-tyhtml]
“Ta vốn không ăn hạnh nhân,” Thẩm Lương Vi lạnh lùng nói: “Đây là làm cho
ngươi, phải không? Xuân Anh là nha đầu của ngươi hay là nha đầu của ta? Sai
bảo nàng ấy làm đồ ăn cho ngươi, mặt mũi ngươi lớn lắm sao?”
Mặt mũi ngươi lớn lắm sao?
Hương Vân và Xuân Anh lại lần nữa sững sờ.
Điểm khác biệt là Xuân Anh cảm thấy toàn thân sảng khoái, giống như ngày hè
nóng bức được uống một bát nước ô mai chua chua ngọt ngọt mát lạnh. Một
chữ: Sướng!
Còn mặt Hương Vân thì dần dần nóng bừng lên, lửa đốt hừng hực, vừa thẹn
vừa quê lại vừa căm hận.
“Nhị, Nhị tiểu thư” Hương Vân ngơ ngác, nói năng lộn xộn. Nàng ta không
hiểu, Nhị tiểu thư chẳng lẽ bị trúng tà? Nếu không tại sao lại nói nàng ta như
vậy?
Thẩm Lương Vi liếc nhìn ả một cái, lại nói: “Ngươi muốn ăn chè hạnh nhân
cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cứ việc đi tìm phòng bếp mà đòi. Chỉ cần
bản thân ngươi có bạc để trả, ngươi mỗi ngày ăn tổ yến bào ngư cũng được”
Ý tứ chính là: Đừng có ghi nợ lên sổ của nàng.
Sắc mặt Hương Vân hoàn toàn thay đổi.
Nàng ta luôn luôn vừa lười vừa ham ăn, ăn đến mức mặt tròn cằm đôi. Cô
nương mới mười bốn tuổi mà eo thô như cái thùng nước. Nàng ta thường
xuyên đến phòng bếp đòi đồ ăn, đều là lấy danh nghĩa của Thẩm Lương Vi, ghi
nợ cho Thẩm Lương Vi. Mẹ của Thẩm Lương Vi là Dung Hâm còn tưởng là con
gái mình ăn, không biết đã bù vào đó bao nhiêu bạc.
Thẩm Lương Vi càng nghĩ càng giận, lửa giận bùng cháy, cười lạnh nói: “Trước
kia ngươi lấy danh nghĩa của ta ăn hết bao nhiêu đồ, trong lòng ngươi tự rõ. Ta
cũng không bảo ngươi nôn ra, nhưng ngươi lấy danh nghĩa chủ tử để hành sự
là lỗi của ngươi. Đã có lỗi thì phải bị phạt, đúng không? Đi ra ngoài cho ta, quỳ
ở trong viện một canh giờ, đi!”
Hương Vân vừa thẹn vừa giận: “Nhị tiểu thư!”
Xuân Anh cũng giật mình kinh hãi, muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nói gì.
Việc làm của Hương Vân trước nay quả thực quá đáng, sớm đã nên bị phạt rồi.