Thẩm Lương Vi lạnh giọng quát: “Còn không đi? Bổn tiểu thư không phạt được
ngươi sao?”
Hương Vân nấc lên một tiếng, xoay người che mặt chạy đi.
Thẩm Lương Vi thoáng đè nén hỏa khí, từ từ bình ổn tâm trạng, nhìn Xuân Anh
một cái: “Xuân Anh tỷ tỷ, chúng ta mới là người một nhà. Bệnh một trận, ta coi
như đã nghĩ thông suốt rồi!”
Xuân Anh quả thực muốn mừng đến phát khóc, liên tục gật đầu, vui vẻ nói:
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định hầu hạ người thật tốt, tuyệt không hai lòng,
càng sẽ không lừa gạt người! Nếu Phu nhân biết được. Phu nhân, Phu nhân
cũng vẫn luôn cực kỳ yêu thương người!”
Xuân Anh không tiện nói những câu như “Nếu Phu nhân biết người nghĩ như
vậy thì sẽ vui mừng biết bao”, bằng không lại thành ra ám chỉ Lão phu nhân
không hiền từ.
Thẩm Lương Vi cười gật đầu.
Tâm tư phập phồng, trăm ngàn mùi vị.
Mẹ tự nhiên là cực kỳ thương nàng, nếu không đời trước cũng sẽ không vì cứu
nàng mà mất mạng. Đáng tiếc, đời trước nàng hiểu ra quá muộn.
Khi nàng sinh ra, Thái hậu bệnh nặng triền miên. Mẹ là nữ thái y duy nhất của
Thái Y Viện, y thuật tinh thâm không thua kém đấng mày râu.
Do đó, nàng vừa đầy tháng đã được giao cho tổ mẫu chăm sóc. Mẹ gần như
ngày nào cũng phải vào cung khám bệnh, bốc thuốc cho Thái hậu, có khi ở
trong cung vài ngày liền, căn bản không rảnh chăm sóc nàng.
Ba năm sau Thái hậu băng hà, mẹ mới thoát khỏi việc đó.
Nhưng nàng lại không được trở về bên cạnh mẹ, bởi vì tổ mẫu nói nuôi nàng đã
nảy sinh tình cảm, vẫn giữ nàng lại bên cạnh.
Mẹ và cha cũng không dám nói gì, nếu không lại mang tiếng là khi cần dùng
mẹ thì dùng, không cần thì đá văng một cái, đó là bất hiếu.
Nhưng tình cảm giữa nàng với mẹ và cha cứ thế dần dần xa cách.
phat-ke-nho-dan-toi-ke-giahtml]
Mẹ càng thấy áy náy với nàng, cảm thấy có lỗi với nàng, thì nàng lại bị những
kẻ kia xúi giục càng thêm oán hận mẹ, cho rằng bà vì lấy lòng Thái hậu, vì tiền
đồ mà không màng đến cốt nhục thân sinh, cho rằng bà lạnh lùng bạc bẽo.
Sau này, rất lâu sau này, nàng mới biết được, chính người tổ mẫu luôn miệng
nói yêu thương nàng ấy, đã tự tay đẩy nàng vào vũng bùn, thao túng nhân
duyên của nàng, chôn vùi cả cuộc đời nàng.
Đời trước, nàng đúng là bị mù thật rồi.
Không biết nhìn, không biết nghĩ, xem rốt cuộc ai mới là người thực sự tốt với
mình.
Xuân Anh rót trà tới. Thẩm Lương Vi đang nói chuyện với nàng ấy thì bà vú
Ngu ma ma cười tủm tỉm đi vào.
Thẩm Lương Vi rũ mắt, giấu đi sự hận thù và chán ghét nơi đáy mắt.
Bi kịch của nàng, bi kịch của cả nhà cốt nhục chí thân nàng, những kẻ này đều
là kẻ đẩy thuyền giúp sóng, không có một ai vô tội.
“Hôm nay nhìn khí sắc Nhị tiểu thư tốt hơn nhiều rồi, như vậy lão nô cũng yên
tâm!” Ngu ma ma cười tủm tỉm, vẻ mặt quan tâm, nói rồi lại hỏi bữa trưa dùng
được bao nhiêu? Đã uống thuốc chưa? Còn chỗ nào khó chịu không? Vân
vân và mây mây, vô cùng từ ái.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Vi không trả lời Ngu ma ma, thậm chí nghe bà ta hỏi những lời
này, trên mặt không có chút phản ứng nào. Nàng dán mắt vào Hương Vân
đang đứng sau lưng bà ta, tức giận phát tác: “Hương Vân, ta không phải bảo
ngươi quỳ bên ngoài một canh giờ sao? Ai cho phép ngươi đứng lên? Lời ta nói
ngươi dám không nghe? Trong mắt ngươi còn có người chủ tử này hay không!”
Hương Vân nghe vậy theo bản năng co rụt lại, mắt trông mong nhìn về phía
Ngu ma ma.
Trong ánh mắt kia còn có một ý tứ khác: Mẹ nuôi ngài xem, con không lừa ngài
chứ? Nhị tiểu thư chính là bị thất tâm phong (điên) rồi!
“Ra ngoài quỳ!” Thẩm Lương Vi lạnh giọng quát.
Ngu ma ma cũng có chút ngẩn ra. Người do chính tay mình nuôi lớn, mình hiểu
rõ tính tình nhất, ngày thường bị bà ta và Lão phu nhân dỗ đến xoay vòng
vòng, sao có thể thay đổi thất thường như vậy?
Không ngờ, lại là thật.
Ngu ma ma vội cười nói: “Nhị tiểu thư, Hương Vân làm sai cái gì người cứ nói
với lão nô, lão nô nhất định phạt nó. Trời tuyết lớn thế này sao có thể bảo nó ra
ngoài quỳ chứ? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, chẳng phải tổn hại đến thanh danh
lương thiện hiền thục của Nhị tiểu thư sao? Huống hồ, Hương Vân luôn luôn
thành thật, e là có hiểu lầm gì chăng?”