“Hoặc là, có phải có kẻ nào châm ngòi thổi gió trước mặt Nhị tiểu thư, hãm hại
Hương Vân?” Ngu ma ma ý vị sâu xa liếc xéo Xuân Anh một cái.
Xuân Anh là người Đại phu nhân cho Nhị tiểu thư, bà ta đã sớm nhìn không
thuận mắt.
Nhưng con ranh này lại làm được một tay dược thiện và điểm tâm rất ngon.
Đại phu nhân nói cho một người như vậy hầu hạ ăn uống của Nhị tiểu thư, đến
Lão phu nhân cũng không tiện từ chối.
Dù sao đi nữa, đó cũng là mẹ ruột.
Thẩm Lương Vi không trả lời những lời này của Ngu ma ma, ánh mắt dần dần
lạnh xuống, ngữ khí càng thêm sắc bén, nhìn chằm chằm Hương Vân: “Ra
ngoài quỳ”
Mặt Hương Vân trắng bệch, theo bản năng run rẩy, nhìn về phía Ngu ma ma:
“Làm. Mẹ nuôi”
Ngu ma ma ngẩn ra, vừa xấu hổ vừa bực: “Nhị tiểu thư”
“Bà vú, hay là con nha đầu này là chủ tử chứ không phải nô tài? Ta gọi không
được nó có phải không? Nếu đã không phải là nô tài của ta, thì nó đừng ở cái
Lăng Tiêu viện này nữa, đi chỗ khác mà ở”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Đây là tư thế muốn đuổi Hương Vân đi.
Ngu ma ma và Hương Vân giật nảy mình.
“Việc này. Nhị tiểu thư, đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy, không chừng đây
là hiểu lầm, cũng phải nói cho rõ ràng chứ”
“Ra ngoài quỳ!” Thẩm Lương Vi dầu muối không ăn, lạnh lùng nói: “Nếu không,
thì cút đi!”
Ngu ma ma âm thầm cắn răng. Chuyện này, chuyện này đúng là điên thật rồi!
Thôi, càng nói càng căng cũng chẳng giải quyết được gì, quay đầu lại nói với
Lão phu nhân sau vậy, cũng không tin Lão phu nhân không trị được nó.
Ngu ma ma nghiêng đầu liếc Hương Vân ra hiệu bằng mắt.
Hương Vân vừa tức, vừa bực, vừa tủi thân, cảm thấy mình chịu nhục nhã cực
lớn, nhưng ngay cả mẹ nuôi cũng không giúp được mình, đâu còn dám làm
loạn?
cuong-thehtml]
Chỉ đành tủi thân ấm ức đi ra ngoài quỳ.
Trong lòng ả hận cực kỳ, Nhị tiểu thư thế mà lại đối xử với ả như vậy, thể diện
của ả coi như mất hết!
Thẩm Lương Vi nhìn rõ mồn một cảnh hai người liếc mắt ra hiệu cho nhau, âm
thầm tự giễu. Xem đi, con tiện nhân Hương Vân này quả nhiên chẳng coi nàng
ra gì, lúc này cũng chỉ nghe lời Ngu ma ma.
Đời trước ả phản bội nàng thì có gì lạ đâu!
“Nhị tiểu thư, người nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chẳng qua là một con nha đầu thôi,
người đừng chấp nhặt với nó, mất thân phận lắm. Chỉ có những kẻ không lên
được mặt bàn, hẹp hòi mới đi chấp nhặt với hạ nhân thôi!”
Thẩm Lương Vi không tỏ ý kiến: “Bà vú lui xuống đi”
Ngu ma ma gật gật đầu, đôi mắt tam giác liếc xéo, nhìn Xuân Anh đầy âm
ngoan một cái rồi mới xoay người rời đi.
Ngu ma ma vừa đi, Thẩm Lương Vi liền đứng dậy nói: “Ta đi thăm mẹ, giờ này
chắc mẹ đang ở trong phủ nhỉ?”
Xuân Anh vui vẻ, vội gật đầu nói: “Đại phu nhân đang ở nhà, nô tỳ lấy y phục
cho người!”
Xuân Anh rất nhanh mang ra chiếc áo choàng lông cáo lửa có mũ trùm, lại
thêm than vào lò sưởi tay, nhét vào tay Thẩm Lương Vi, che ô, dặn dò Hạ Mộc
trông coi nhà cửa, rồi đỡ nàng đi.
“Nhị tiểu thư đối xử với Ngu ma ma và Hương Vân như vậy, chỉ sợ. chỉ sợ Lão
phu nhân biết được sẽ hỏi tội Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư”
Thẩm Lương Vi hồn nhiên không để ý cười cười: “Yên tâm, không sao đâu”
Nàng dám cá là bà vú của nàng vừa bước ra khỏi đây, e là đã chạy sang Phúc
An Viện của Lão phu nhân để cáo trạng rồi.
Nhưng mà, thì đã sao?
Cha nàng là Tả đô ngự sử của Đô Sát Viện, quan lớn chính nhị phẩm, cận thần
tâm phúc đi lại trước ngự tiền của Thiên tử. Mẹ nàng là thái y trong top ba về y
thuật của Thái Y Viện, được cung phi và các quý nhân tin tưởng kính trọng.
Đại huynh Thẩm Hoằng Lâm tòng quân, hiện giờ đang ở trong đại quân Tây
Bắc, mới 23 tuổi đã là Tham tướng chính tứ phẩm, được Quách đại soái coi
trọng, là nhân tài mới nổi tiếng tăm lừng lẫy trong quân, tiền đồ vô lượng.