Thẩm đại phu nhân đành mỉm cười hỏi: “San Hô có việc gì thế?”
“Là Lão phu nhân nhớ Nhị tiểu thư,” San Hô liếc Thẩm đại phu nhân một cái, rồi
chỉ nhìn Thẩm Lương Vi, thân mật cười nói: “Lão phu nhân cố ý sai người mua
bánh phù dung mà Nhị tiểu thư thích ăn nhất, thế nên mới sai nô tỳ tới mời Nhị
tiểu thư qua đó. Bánh phù dung này ấy à, phải tranh thủ lúc nóng ăn mới ngon,
mời Nhị tiểu thư mau theo nô tỳ qua đó đi! Lão phu nhân trước nay ấy mà,
chính là thương Nhị tiểu thư nhất đấy!”
San Hô mỉm cười nói những lời này, ngữ khí thần thái toát ra một vẻ thân thiết,
phảng phất như ả và Thẩm Lương Vi mới là “người một nhà”, những người khác
đều là người ngoài vậy.
Trước kia Thẩm Lương Vi là đầu gỗ, ngốc nghếch, đối với việc này chỉ cảm
thấy trong lòng thân thiết, cảm thấy San Hô tỷ tỷ đối với mình thật tốt!
Hiện giờ mắt lạnh nhìn từ góc độ người ngoài cuộc, trong lòng tự nhủ: Mặt mũi
đâu? Thật to gan!
Ả là cái thá gì? Một con nô tỳ, cũng dám coi mình ngang hàng, cùng ngồi cùng
ăn với nàng sao?
Còn về cái gọi là bánh phù dung nàng “thích ăn nhất”, Thẩm Lương Vi càng
cười châm chọc.
Kiếp trước sau khi gả cho gã trai tồi Ung Vương kia, nàng không bao giờ ăn
bánh phù dung nữa.
Không có duyên cớ đặc biệt gì, mà là không bao giờ nhớ tới việc muốn ăn thứ
đó nữa.
Không còn ai liên tiếp nói trước mặt nàng rằng nàng thích ăn nhất, cũng không
ai đưa cho nàng ăn, nàng cũng sẽ không ăn.
Hiện tại nàng mới hiểu được, kỳ thật, nàng chưa bao giờ “thích ăn nhất” bánh
phù dung.
Sở dĩ “thích ăn nhất”, là bởi vì Lão phu nhân, bà vú bọn họ luôn nói nàng thích
ăn bánh phù dung nhất, luôn cho nàng ăn, nàng khi đó ngốc, cái gì cũng nghe
Lão phu nhân, theo bản năng cũng cho rằng mình thích ăn nhất.
Nhưng mà, nếu thật sự thích ăn nhất, vì sao sau khi lấy chồng chưa từng chủ
động nói muốn ăn cái này?
Hiện tại ngẫm lại, là bởi vì bánh phù dung rẻ tiền nhất đi.
that-to-ganhtml]
Đường tỷ, đường muội, đường huynh đệ bọn họ ăn đều là bánh hạnh nhân sữa,
bánh quế hoa thủy tinh, bánh thập cẩm, canh tổ yến vân vân. nàng lại chỉ có
bánh phù dung “thích ăn nhất”.
Mười miếng bánh phù dung cũng không bằng một miếng bánh thập cẩm giá
trị, Lão phu nhân lại mỗi lần đều có thể từ ái cười nói cố ý để lại bánh phù
dung nàng thích ăn nhất cho nàng, ai cũng không cho.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nàng là cái đầu gỗ ngốc đến đáng yêu, vì thế còn phá lệ cao hứng nữa chứ!
Không ngờ trong mắt các bà ta, sớm đã cười nhạo nàng chết đi được.
“Trời tuyết lớn thế này, cũng không quên gọi ta qua ăn bánh phù dung, có thể
thấy được tổ mẫu thật sự cực kỳ yêu thương ta nha!” Thẩm Lương Vi cười ngọt
ngào, nhìn San Hô nói.
Sắc mặt Thẩm đại phu nhân khẽ biến, muốn nói gì đó, rốt cuộc nhịn xuống.
Bà biết con gái có quan hệ cực tốt với tổ mẫu, bà sợ mình nói ra con gái sẽ
giận.
Nhưng Lão phu nhân thật sự thương con gái sao? Chẳng qua là bánh phù dung
thôi, sai người mang tới là được, vì sao thời tiết thế này còn muốn gọi nó qua
đó?
Thẩm Lương Vi nhìn mẹ một cái, liền biết bà cũng nghĩ đến vấn đề thời tiết, chỉ
là ngại quan hệ giữa nàng và Lão phu nhân tốt nên không dám nói.
Trong lòng nàng ấm áp, đây mới là người thật sự quan tâm nàng, thương xót
nàng!
San Hô hồn nhiên không nhận ra lời này của Thẩm Lương Vi có ẩn ý, nghe vậy
vội cười nói: “Cũng không phải sao, người Lão phu nhân trước nay thương nhất
chẳng phải là Nhị tiểu thư ư? Rốt cuộc là do Lão phu nhân mang theo bên
người tự mình nuôi lớn, tình cảm này tự nhiên không tầm thường! Nhị tiểu thư,
chúng ta đi luôn chứ?”
Sắc mặt Thẩm đại phu nhân hơi trắng bệch, có chút khó xử, cũng có chút khổ
sở và áy náy.
Thẩm Lương Vi nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ, liếc San Hô một cái: “Tổ mẫu có
lòng, sao ta nỡ làm trái? Ngươi đi trước đi, nói với tổ mẫu lát nữa ta sẽ qua”
San Hô sửng sốt. Ả cho rằng mình vừa nói như vậy, Thẩm Lương Vi sẽ nôn
nóng không chờ được, vui vẻ ra mặt lập tức đi cùng mình.