Nhà xây xong cũng là lúc đến vụ cày bừa mùa xuân, nhưng trời chỉ lất phất vài
cơn mưa muộn dịp Thanh Minh, đồng ruộng còn chưa thấm tháp vào đâu.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Các lão nông nhìn trời than ngắn thở dài. Dịp Thanh Minh năm nay, ai nấy đều đốt
nhiều vàng mã hơn mọi năm, cầu xin tổ tiên phù hộ, ông trời thương xót.
Tiền giống năm ngoái còn chưa thu hồi vốn, Từ Đông Thăng lười biếng chẳng
muốn phí sức, ai biết bao giờ mưa thuận gió hòa trở lại.
Nhỡ đâu tổ tiên đi vắng, ông trời lãng tai thì sao?
—— Không ngoài dự đoán, câu nói này lại khiến hắn ăn ngay một cú đập của mẹ
Từ, với thần linh phải biết kính sợ!
Dù nói thế nào, hắn cũng nhất quyết không xuống ruộng, cùng lắm là xới lại mảnh
vườn rau, trồng ít rau chịu hạn.
Người lớn ăn rau muối cũng được, nhưng trẻ con còn nhỏ, không thể ăn đồ mặn
nhiều dầu mỡ mãi.
Sau tiết Thanh Minh trời bắt đầu nóng lên, mực nước giếng trong nhà giảm đi một
nửa. Từ Đông Thăng phải lôi cái lu đựng nước chấm trước kia ra, cọ rửa sạch sẽ
để trữ nước.
Lâm Tuệ và Hoàng Thục Hoa chính thức bắt tay vào việc. Nhưng máy khâu chỉ có
một cái, hai người đành thay phiên nhau dùng.
Lâm Tuệ dùng máy khâu may khung áo, Hoàng Thục Hoa tay nghề khéo hơn thì
phụ trách khâu vá thêm họa tiết. Có rất nhiều hình động vật, hoa cỏ, vừa tinh xảo
lại vừa đáng yêu.
Đầu tiên, cô may một bộ áo ba lỗ và quần lót theo số đo của Hoàng Thục Hoa, rồi
làm thêm một bộ quần áo thu đông mặc trong.
Lúc cầm bộ đồ trên tay, Hoàng Thục Hoa hơi ngại ngùng: “Chị dâu, bộ này có phải
hơi. tiết kiệm vải quá không?”
Bộ đồ thu đông tuy hơi bó nhưng vẫn coi là bình thường. Chứ bộ đồ lót này thì
quá.
Lâm Tuệ hiểu ý cô ấy. Thời này mọi người quen mặc kiểu rộng thùng thình, áo ba
lỗ rộng như cái bao tải, quần đùi cũng dài rộng đến mức gần như có thể mặc ra
ngoài đường.
Mặc như thế ngủ trong phòng thì thoải mái, nhưng mặc lót bên trong thì chẳng
khác gì mặc hai lớp quần áo, nóng chết đi được.
Bộ đồ này của cô chỉ tốn một nửa vải so với bình thường, lại còn bo chun, ôm sát
đường cong cơ thể nhưng không đến mức quá bó.
“Cái này chị muốn thử thay đổi một chút xem sao, em cứ mặc thử một ngày đi,
mai cho chị biết cảm nhận thế nào rồi chúng ta cải tiến tiếp”
Hoàng Thục Hoa nghe vậy thì gật đầu, thử quần áo mới là việc chính đáng mà!
Cô mặc!
Ngày hôm sau, Hoàng Thục Hoa đến muộn y như Lâm Tuệ dự đoán, bắt gặp ánh
mắt trêu chọc của cô, mặt đỏ bừng lên.
“Chị dâu, bộ đồ này em mua”
“Người nhà với nhau, không tính toán như người ngoài, nhưng chị làm ăn phải rõ
ràng sổ sách mới không loạn, em đưa chị 2 đồng là được”
Hoàng Thục Hoa gật đầu, cô ấy cũng có ý đó.
Lâm Tuệ không có ý định trêu chọc cô ấy mãi, tiếp tục hỏi: “Em mặc vào thấy thế
nào?”
“Mặc vào thoải mái lắm, chỉ là. chỉ là hơi xấu hổ”
Bộ đồ lót này bé quá, vai với cổ hở hết cả ra, quần lót thì suýt chút nữa lộ cả nửa
mông. Mặc mỗi bộ này đúng là không dám bước ra khỏi phòng ngủ, phụ nữ nhìn
nhau còn thấy ngại nữa là.
“Mặc thoải mái là được rồi, có gì mà xấu hổ, còn giúp tăng tình cảm vợ chồng ấy
chứ”
Hôm đó Lâm Tuệ cũng tự may cho mình một bộ đồ lót còn ôm sát hơn, kết quả
đêm đó Từ Đông Thăng hành hạ cô gần như không được ngủ, báo hại hôm sau
cô ngáp ngắn ngáp dài.
Đồ lót và quần áo thu đông đơn giản dễ làm, nhưng cô chỉ may hơn hai mươi bộ.
Đây không phải trọng điểm của Lâm Tuệ, cô chỉ muốn làm cho sạp hàng trông
phong phú hơn một chút nên mới bắt tay làm từ những món nhỏ này.
Đồ lót kiếm được ít tiền quá. Trọng điểm của Lâm Tuệ nằm ở quần áo mùa đông.
Cô đã tính toán sơ bộ, thời điểm họ mang quần áo đi bán chắc chắn sẽ vào dịp
trước Tết Âm lịch, lúc đó trời rất lạnh.
Lâm Tuệ nhớ lại những kiểu dáng từng thấy trong giấc mơ, cùng với hình ảnh trên
báo chí, tạp chí, thiết kế ra mẫu áo khoác cổ bẻ, cả dáng ngắn và dáng dài.
vat/chuong-147-dan-ong-lo-viec-nha-dan-ba-lo-viec-nuochtml]
Nơi này chưa cởi mở như đặc khu kinh tế, người dân chưa tiếp nhận được những
thứ quá mới mẻ, nên những bộ quần áo vừa mang nét truyền thống lại có chút
cách tân thế này là thích hợp nhất.
Hoàng Thục Hoa dựa theo màu sắc quần áo, may thêm bộ khăn quàng cổ bằng
vải bông cùng tông.
Lâm Tuệ cao hơn Hoàng Thục Hoa vài phân, khi cô mặc chiếc áo khoác dáng dài
vào, quàng thêm chiếc khăn, cảm giác khí chất cả người thay đổi hẳn, đĩnh đạc
và có dáng dấp. Vòng eo được chiết nhẹ, tôn lên đường cong cơ thể.
Hoàng Thục Hoa cảm thấy chị dâu trông còn giống cô gái thành phố sống trong
nhung lụa hơn cả mình, giống như người có công ăn việc làm chính thức vậy.
Mắt Từ Đông Thăng nhìn thẳng đờ, ngẩn ngơ ngắm vợ.
Hai bà chị dâu nhìn từ trên xuống dưới một hồi lâu, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng
mộ. Quần áo đẹp quá! Nếu bày bán trước mặt, có khi các chị cũng dám bỏ tiền ra
mua ấy chứ!
Lâm Tuệ nhận được phản hồi của mọi người, tự tin tăng lên gấp bội, mồ hôi vã ra
khi thử đồ cũng chẳng bận tâm.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày vải dưới chân: “Nếu có thêm đôi giày da phối cùng thì
càng đẹp”
Chỉ vì câu nói này, hôm sau Từ Đông Thăng chạy ngay lên huyện mua một đôi
giày da đen có quai về, làm Lâm Tuệ vui sướng vô cùng.
Sau này thử đồ càng chuẩn hơn rồi!
Từ Đông Thăng: .. Anh đâu phải mua để em thử đồ đâu.
Haizz, vợ mình toàn tâm toàn ý lo sự nghiệp, chẳng có chút tâm tư yêu đương
nào.
Từ khi Lâm Tuệ bắt đầu bận rộn chuyện may vá, việc ăn uống, tắm rửa, giặt giũ
cho con cái trong nhà đều do một tay hắn lo liệu. Mấy con gà con thỏ còn sót lại
thì mẹ Từ cho ăn, nấu cơm cũng chẳng đến lượt Lâm Tuệ động tay.
Nhìn cậu con trai út hớn hở dỗ con uống sữa đi ngủ, cha Từ lẳng lặng buông một
câu: “Giờ đúng là đảo ngược, đàn ông lo việc nhà, đàn bà lo việc nước rồi”
Thời gian thấm thoạt thoi đưa, bước sang tháng 7, thời tiết nóng như cái lồng
hấp, vụ chiêm thu hoạch chẳng được bao nhiêu.
Mọi người đều trốn trong nhà không dám ra đường, sợ bị cảm nắng.
Bọn trẻ nóng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, thịt trên mặt cứ thế tọp đi,
cánh tay cẳng chân của An An bé tẹo, nhấc lên nhẹ bẫng như bông.
Khiến Từ Đông Thăng xót ruột chửi ông trời không ngớt.
Có lẽ oán khí của người dân quá nặng, đến giữa tháng 7 trời đổ mưa tầm tã suốt
năm ngày.
Dân làng ùa cả ra ngoài, khóc rống trong màn mưa.
Cơn mưa này đến thật không dễ dàng chút nào!
Đợi mưa tạnh, Lâm Tuệ và Hoàng Thục Hoa tạm thời ngừng công việc.
Hoàng Thục Hoa phải về phụ giúp việc đồng áng, còn Lâm Tuệ thì quay lại với
những ngày tháng trông con.
Người trong nhà đều ra đồng hết, tranh thủ thời gian gieo trồng thu hoạch.
Do hạn hán kéo dài, ai có ruộng đều đổ xô ra đồng. Từ Đông Thăng nhất thời
không thuê được người, đành phải đích thân ra trận.
Bọn trẻ sắp tròn hai tuổi, chân tay cứng cáp, trong nhà không giữ nổi chúng nữa.
Lâm Tuệ không trông xuể, dứt khoát thả chúng ra bờ ruộng chơi.
Xung quanh đều là họ hàng làng xóm, không sợ xảy ra chuyện lớn.
Chỉ có điều ngày nào trong nhà cũng xuất hiện ba “ông tượng đất”, có lúc còn cố
tình lao vào người cô.
Lâm Tuệ tức điên, giặt không biết bao nhiêu bộ quần áo. Cô ra lệnh cho Từ Đông
Thăng phải dìm bọn nó xuống sông tráng qua một lượt mới được cho vào nhà.