Từ Đông Thăng chống nạnh, bắt đầu điểm danh: “Từng đứa một nào, Khang
Khang xuống nước trước, hai đứa kia đứng bên cạnh chờ!”
Khang Khang mím môi, cẩn thận bám tay ba bước xuống nước. Trời nóng bức,
nước dưới mương rất mát, không lo bị cảm lạnh.
Từ Đông Thăng đứng dưới nước, cởi quần áo Khang Khang ra, nhúng qua nước
hai lần, rồi vo viên dùng như bông tắm, chà mạnh lên người thằng bé.
Dòng nước đục ngầu bùn đất trôi đi theo dòng chảy.
Kỳ cọ sạch sẽ quá nửa lớp bùn trên người Khang Khang xong, Từ Đông Thăng
kẹp hai tay vào nách con nhấc bổng lên bờ.
“Đứa tiếp theo!”
Thường Thường cười khanh khách, nhảy cẫng lên: “Con! Con!”
Dân làng đi ngang qua thấy cảnh này đều cười ha hả: “Thằng ba lại bắt đầu tắm
heo con rồi!”
Suốt thời gian gieo trồng này, gần như chiều nào cũng diễn ra cảnh tượng này,
nhìn mà vui mắt.
Mẹ Từ đi qua nhìn thoáng qua, lắc đầu, bọn trẻ con còn bẩn hơn cả người lớn đi
làm đồng, không biết đã lăn lộn bao nhiêu vòng trong vũng bùn.
Từ Đông Thăng ném quần áo bẩn vào sọt, rồi bắt bọn trẻ trần truồng ngồi vào đó,
sau đó quẩy đòn gánh gánh về nhà, y như gánh lợn con.
“Ông nội!”
Cha Từ không biết hái ở đâu được nắm quả dại, ném vào sọt, bọn trẻ nhao nhao
cả lên.
Từ Đông Thăng đi đường loạng choạng, vội vàng kêu: “Ngồi im! Các con mà động
đậy nữa là rơi xuống đấy!”
Tiếng cười đùa vui vẻ vọng từ ngoài cửa vào, Lâm Tuệ nghe là biết ba con đã về,
bèn bưng thức ăn đã nấu xong lên bàn.
Theo quy trình, mấy con “khỉ bùn” vừa về đến nhà liền bị cô xách đến cái chậu
tắm lớn, dùng xà phòng tắm lại một lần nữa cho sạch sẽ.
“Mẹ, con sạch rồi mà”
An An định bò ra ngoài, bị cô ấn lại: “Con nhìn xem kẽ móng tay toàn đất thế kia,
chưa rửa sạch sao bốc đồ ăn được?”
An An xòe bàn tay nhỏ ra, ý bảo mẹ nhìn lòng bàn tay: “Không có”
Lâm Tuệ cạn lời: “Mẹ nói móng tay con, con biết móng tay ở đâu không?”
Khang Khang sán lại gần, nắm lấy ngón tay em gái, chê bai: “Đen sì ~”
An An im lặng, hình như đúng là hơi đen thật.
Lâm Tuệ tắm cho ba đứa xong thì người cũng ướt đẫm mồ hôi, mặc quần đùi áo
yếm cho chúng xong mới cho ngồi vào bàn ăn cơm.
Bọn trẻ tự ngồi ở bàn nhỏ ăn canh trứng, uống canh thịt.
Người lớn có phần ăn riêng, hôm nay ăn bánh tay cầm (bánh kẹp), mỗi người một
cái cầm tay ăn. Vỏ bánh giòn rụm, quệt thêm ít nước sốt, cuộn bên trong là dưa
chuột thái sợi giòn tan và thịt xào, cắn một miếng, ngon tuyệt! Khát thì húp ngụm
canh trứng cà chua.
Bữa tối đơn giản được giải quyết nhanh gọn như vậy.
Vì bọn trẻ đã tắm rửa sạch sẽ, Lâm Tuệ cấm không cho chạy ra ngoài chơi nữa,
nhốt trong nhà nghe đài phát nhạc, hoặc nghe kể chuyện thiếu nhi.
Cô thì tiếp tục vẽ mẫu quần áo.
Trước đó đã làm một lô áo khoác cổ bẻ, cô muốn thử làm thêm váy mùa đông,
chất vải dày dặn một chút, phụ nữ thích làm đẹp chắc chắn sẽ ưng ý.
Từ Đông Thăng ngồi bên cạnh đọc báo học chữ, mở miệng nói: “Mẹ bảo giờ bọn
trẻ cũng biết đi biết nói rồi, qua Trung thu, làm sinh nhật tròn hai tuổi cho chúng
nó xong thì ông bà dọn về nhà cũ”
Lâm Tuệ dừng bút: “Vậy chúng ta đổi cho ông bà một bộ chăn gối mới tinh nhé,
chăn bông làm loại năm cân cho ấm”
Lúc cha mẹ chồng dọn sang đây, ông bà chỉ chịu dùng chăn cũ của mình, mấy
năm qua bông bên trong đã ngả màu đen sì, vừa mỏng vừa cứng, qua mùa đông
chắc chắn không dễ chịu gì.
Từ Đông Thăng gật đầu: “Được, để anh lên trấn mua bông”
Nghe thấy vậy, Thường Thường chạy tới ôm lấy hắn: “Ba ơi cho con đi với!”
An An cũng không chịu thua kém: “Con cũng đi, con cũng đi!”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Đông Thăng véo mũi bọn nó: “Đi cái gì mà đi, các con biết đi đâu không?”
“Đi họp chợ!”
Cái này chắc chắn là nghe lỏm được từ lúc bà nội buôn chuyện với các bác gái
hàng xóm đây mà?
Từ Đông Thăng bật cười: “Họp chợ cái gì, còn chưa cao bằng đùi ba, nhóc con tí
hon ra đường bị người ta dẫm bẹp dí thì ba biết kêu ai?”
“Đi đi đi”
Mặc cho bọn trẻ ăn vạ thế nào, Từ Đông Thăng quyết tâm không cho đi theo.
Nhân lúc chúng ngủ trưa, hắn lén dắt xe đạp ra ngoài.
vat/chuong-148-chien-dich-nghiem-danh-chinh-thuc-bat-dauhtml]
Lúc ngủ dậy không thấy xe đạp đâu, bọn nhỏ làm ầm ĩ một trận lớn. Cha Từ cũng
không biết thằng ba đi đâu, định bưng bát cơm chạy theo dỗ dành cháu, bị Lâm
Tuệ ngăn lại.
Đều là do chiều quá sinh hư, không ăn thì thôi, đói gần chết khắc tự tìm cái mà
ăn. Đói cho mấy bữa là lần sau không dám quấy nữa ngay.
Từ Đông Thăng về nhà lúc chập tối, vẻ mặt nghiêm trọng. Hắn dựng xe, dỡ bông
gòn ở ghế sau xuống.
“Cha mẹ, đây là bông mới mua cho cha mẹ, A Tuệ may sẵn vỏ chăn mới rồi, lát
nữa lồng vào là xong”
Mẹ Từ vui mừng: “Bông tốt thế này cho chúng ta dùng á? Mùa đông này chắc
chắn ngủ ngon lắm đây!”
Từ Đông Thăng móc trong túi ra một gói thanh sơn tra, đưa cho Khang Khang:
“Các con ra kia chia nhau ăn đi, không được làm ồn trong phòng”
Khang Khang gật đầu, dắt tay em ra chỗ ghế nhỏ chia quà.
Lâm Tuệ quan sát thấy sắc mặt hắn không đúng, hỏi: “Sao thế?”
Hắn bật đài radio lên, bắt đầu dò kênh.
“Anh gặp Lý Khải Thành, nói chuyện với cậu ấy vài câu. Cậu ấy bận hơn trước
nhiều, bận đến chân không chạm đất, liên tục hơn một tháng nay không có giấc
ngủ ngon”
Lâm Tuệ hiểu, điều này cho thấy cơ quan công an đang có động thái lớn.
“Rè rè ——”
Sau một hồi rè rè, giọng đọc tin tức chuẩn mực vang lên.
“. Chính sách đã được thực thi, dần dần nghiêm trị các hoạt động tội phạm hình
sự, bao gồm cướp của, hiếp dâm, trộm cắp và các vụ án hình sự trọng điểm
khác. Đến nay đã bắt giữ được những tên tội phạm”
Mọi người đều ngồi im lặng trước đài radio, vẻ mặt nghiêm túc.
“. Chỉ trong một tháng, thành phố này đã thu giữ hơn 3000 vũ khí cấm”
Cha Từ không kìm được hít sâu một hơi, chờ bản tin kết thúc mới cảm thán: “Hóa
ra ở những chỗ chúng ta không nhìn thấy, người tàng trữ súng đạn lại nhiều đến
vậy”
Lâm Tuệ thì không hề ngạc nhiên, thành phố thu giữ được, chứ càng vùng sâu
vùng xa càng chẳng ai quản, đủ loại súng ống đạn dược trôi nổi, phần lớn là
tàn dư lịch sử để lại.
Chẳng nói đâu xa, ngay trong thôn nhà mẹ đẻ cô cũng không ít nhà giấu súng
kíp.
Mẹ Từ vỗ đùi, không để ý đến sắc mặt khó coi của cậu con út: “Trước kia thằng A
Hạo trong thôn mình chẳng phải vì mấy thứ đó mà đi tù sao? Tiểu Hổ ra tù chưa
nhỉ? Hình như chưa đến hạn”
“Trong thôn nhà mẹ đẻ tôi có người chuyên thu phí bảo kê qua đường giàu nứt đố
đổ vách, dạo trước đột nhiên mất tăm mất tích, mẹ hắn bảo đi nơi khác làm ăn, tôi
thấy a, chắc chắn là bị bắt rồi!”
“Mọi người bảo bị bắt thì phạt nặng thế nào?”
Lâm Tuệ đáp: “Hiện tại đang tập trung trấn áp tội phạm, để giếc gà dọa khỉ,
chắc chắn sẽ phạt nặng. Tùy mức độ nghiêm trọng của sự việc, ít nhất cũng ba
bốn năm, mười mấy hai mươi năm cũng không ít, phạm tội nặng có khi bị xử
bắn”
“Bắt là đúng, bắt cho chúng nó chừa thói làm càn! Động tí là cướp bóc đánh
người, làm chúng ta cũng chẳng dám tùy tiện lên thành phố”
“Tốt nhất là bắt được bọn cướp của anh cả con lần trước!”
Mẹ Từ vui ra mặt: “Như vậy thì các con có phải sắp được đi bày sạp lại rồi
không?”
Lâm Tuệ lắc đầu: “Mới bắt đầu chưa được bao lâu, lương thực cũng chưa thu
hoạch xong. Chúng con cứ từ từ đã, đợi bên ngoài yên ổn hẳn rồi hãy đi, cho
chắc ăn”
“Đúng đúng đúng, không vội không vội”
Bọn trẻ tròn hai tuổi, Lâm Tuệ làm cho chúng món bánh táo đỏ thơm ngon, mỗi
đứa một bộ quần áo mới, làm chúng sướng rơn chạy đi tìm các anh chị họ khoe
khoang, suýt chút nữa thì bị đánh.
Sắp đến ngày thu hoạch, nhà anh cả anh hai mừng phát khóc. Lương thực nhà họ
sắp cạn đáy, ngày nào cũng húp cháo loãng mới cầm cự được đến giờ, sau này
không bao giờ dám keo kiệt chuyện ăn uống nữa!
Ba gia đình vui vẻ cùng nhau làm một bữa tiệc lớn, vẫn ăn ở nhà chú ba như mọi
khi, ăn xong còn được nghe đài ngắm trăng.
Sau Trung thu một ngày, mấy nhà cùng nhau giúp ông bà cụ dọn về nhà cũ.
Thím Vương đi tới: “Ông bà không ở lại hưởng phúc cùng con trai, dọn về làm
gì?”
Mẹ Từ dửng dưng nói: “Ở đầu thôn chẳng có ai buôn chuyện với tôi cả, vẫn là về
đây tìm bà nói xấu người khác vui hơn”
“Hơn nữa, về nhà cũ cũng hưởng phúc được mà, bà nhìn xem quần áo chúng tôi
đều là đồ mới may năm nay đấy, vải tốt cực! Lại còn một cái chăn bông to đùng
mềm oặt nữa này!”
Thím Vương ghen tị đỏ mắt, sờ thử, đường kim mũi chỉ trên chăn rất đều: “Đây
đều là nhà thằng ba sắm cho à? Không uổng công ông bà trông con cho chúng
nó”
Chị dâu cả, chị dâu hai đứng bên cạnh nghe mà xấu hổ, lúc trước mẹ chồng vừa
chăm họ ở cữ vừa trông con giúp, họ chẳng biếu xén được gì.
Thế mới nói sợ nhất là bị so sánh, nói ra thì nhà thằng ba hiếu thuận hơn bọn họ
nhiều!
“Hay là em cũng đi mua đôi vỏ gối biếu ông bà?”
“Chị thấy được đấy, thế chị mua đôi tất vậy”