“Vâng, muội biết Đại tỷ tỷ chính là tài nữ, thục nữ, đại mỹ nhân nổi danh trong
kinh thành, Đại tỷ tỷ là tốt nhất!”
“Chao ôi, cái miệng nhỏ này ngọt thật, lại trêu chọc tỷ rồi!”
Hai chị em cười đùa thành một đoàn.
Thẩm Lương Vi lại không bỏ lỡ ánh mắt mỉa mai và khinh miệt thoáng qua nơi
đáy mắt Thẩm Lương Dung, trong lòng cười lạnh không thành tiếng.
Vị Đại tỷ tỷ “thương nàng nhất” này, đời trước gả cho một tên biến thái trong
ngoài bất nhất, chịu đủ mọi giày vò.
Sau khi nàng lên làm Hoàng hậu, vì đồng cảm với ngộ ngộ của ả, nàng đã cứu
ả khỏi nước sôi lửa bỏng, nghĩ cách giúp ả bình yên hòa ly.
Lại không ngờ sau này, khi nàng mang thai, ả ta lấy cớ vào cung chăm sóc
nàng, kết quả lại “chăm sóc” lên tận long sàng.
Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày hôm đó, nàng bụng mang dạ
chửa, đẩy cửa ra và nhìn thấy cảnh tượng ấy, nó xấu xa và ghê tởm biết
nhường nào!
Ngày đó, nếu không có thuốc cứu mạng mà mẹ để lại cho nàng, nàng nhất
định đã vì kích động mà sinh non.
Mang thai hơn sáu tháng, sinh non chẳng khác nào dạo một vòng qua quỷ
môn quan, cho dù không chết thì thân thể cũng nhất định bị tổn hại nặng nề.
Đôi gian phu dâm phụ này, thật sự ác độc biết bao.
Vị Đại tỷ tỷ này của nàng, sau ngày hôm đó liền trở thành Dung Tần trong
cung, ngoài mặt thì gọi nàng là tỷ muội, mở miệng ra là một câu “thẹn trong
lòng”, sau lưng lại cấu kết với Lệ Phi, nơi chốn hãm hại nàng.
Chỉ là cuối cùng, ả cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Người đàn ông ngồi trên long ỷ kia tâm đen thủ đoạn độc ác, làm gì có cái gọi
là “chân ái”? Đối với hắn, ả cũng chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi!
Một khi ả mất đi giá trị lợi dụng, hắn sẽ không chút do dự đẩy ả vào chỗ
chết.
Giờ phút này gặp lại ả, Thẩm Lương Vi không có bao nhiêu hận ý, mọi oán hận
ở đời trước đều đã được báo thù.
ty-muoihtml]
Đời này, nếu ả không chọc đến nàng thì thôi, nếu dám trêu chọc, thì hãy chuẩn
bị tinh thần nhận sự đáp lễ của nàng đi!
Không lâu sau, Tam đường muội Thẩm Lương Nguyệt của nhà Tam thúc, và Tứ
đường muội Thẩm Lương Hân cũng đều tới.
Bốn tỷ muội chào hỏi nhau.
Thẩm Lương Nguyệt sinh cùng năm với Thẩm Lương Vi, cũng là đích nữ, nhưng
mọi mặt đều không bằng Thẩm Lương Vi: Chức quan của phụ thân không
bằng, bản lĩnh của mẫu thân không bằng, Thẩm Lương Vi có hai vị đích huynh
tiền đồ xán lạn, còn nàng ta lại có hai thứ huynh bất hòa.
Ngay cả tổ mẫu cũng yêu thương Thẩm Lương Vi hơn, từ nhỏ đã đem Thẩm
Lương Vi theo bên người tự tay nuôi nấng!
Thẩm Lương Nguyệt luôn luôn hâm mộ và ghen ghét nhất chính là Thẩm
Lương Vi, tóm được cơ hội liền muốn đối đầu gây sự, không có cơ hội thì cũng
thường xuyên chủ động tạo cơ hội để kiếm chuyện.
Nếu không phải tổ mẫu đứng giữa điều hòa, luôn dạy bảo Thẩm Lương Vi
không được so đo với muội muội, phải nhường nhịn muội muội; tổ mẫu biết
nàng ủy khuất, tổ mẫu thương nàng, muội muội không hiểu chuyện, đừng chấp
nhặt. vân vân, thì e là Thẩm Lương Vi và Thẩm Lương Nguyệt đã sớm không
biết nháo thành cái dạng gì rồi.
Tuy là vậy, Thẩm Lương Vi cũng chưa bao giờ thích Thẩm Lương Nguyệt.
Hiện giờ nhìn rõ con người của tổ mẫu, Thẩm Lương Vi đều cảm thấy châm
chọc. Thảo nào, bà luôn bảo nàng đừng so đo, phải nhường nhịn.
Luôn miệng nói thương nàng, nói biết nàng chịu ủy khuất, nhưng lại vẫn bắt
nàng phải nhường.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Không chỉ riêng trên lời nói hành động, mà ngay cả có đồ tốt gì cũng bắt
nhường. Thậm chí để tổ mẫu không phải “khó xử”, những món trang sức mẹ
tặng cho nàng, không biết bao nhiêu món đã rơi vào tay Thẩm Lương Nguyệt.
Đương nhiên, Thẩm Lương Dung là người chiếm tiện nghi nhiều nhất.
Ánh mắt Thẩm Lương Vi lướt nhẹ qua búi tóc của Thẩm Lương Dung và Thẩm
Lương Nguyệt. Cầm đồ của nàng, cũng đã đến lúc phải thu hồi lại rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra tứ phía.
Quả nhiên, Thẩm Lương Nguyệt không chờ nổi bắt đầu gây sự, hừ một tiếng
với Thẩm Lương Vi: “Nhị tỷ tỷ, nghe nói hôm qua Nhị tỷ tỷ đã đuổi Hương Vân
đi rồi à? Hương Vân lớn lên cùng Nhị tỷ tỷ, hầu hạ Nhị tỷ tỷ bao nhiêu năm như
vậy, Nhị tỷ tỷ cũng thật nhẫn tâm!”