Vốn dĩ tinh khí thân thể nàng đã như nỏ mạnh hết đà, lại chịu phải đả kích ấy
nên càng thêm hao tâm tổn trí, làm Thái hậu chưa được một năm thì đã hương
tiêu ngọc nát.
Mở mắt ra lần nữa, nàng đã trở về mùa đông năm mười ba tuổi này.
Tam ca. Nàng rốt cuộc lại sắp được gặp Tam ca thân yêu rồi sao?
Thẩm Hoằng Tuân không ngờ rằng mình chỉ đến Hàn Lâm Viện làm việc một
ngày như mọi khi, thế mà lúc hồi phủ lại như thể trời đất đổi thay.
Phụ mẫu vẫn luôn canh cánh trong lòng nỗi day dứt với tiểu muội, thế mà hôm
nay lại thấy tiểu muội thân mật nắm tay cùng đi với mẹ. Thẩm Hoằng Tuân
trừng lớn mắt, mãi đến tận lúc này mới chịu tin lời của Hải Đường và Xuân Lan.
“Tam ca!” Thẩm Lương Vi cười ngâm ngâm gọi một tiếng, rồi lại gọi thêm tiếng
nữa.
Thẩm đại phu nhân buồn cười, vỗ nhẹ Thẩm Hoằng Tuân một cái. Lúc này
Thẩm Hoằng Tuân mới “A!” một tiếng hoàn hồn, vừa cao hứng lại vừa có chút
ngượng ngùng sờ sờ đầu, nở nụ cười ôn nhuận rạng rỡ: “Vi Nhi! Thật sự là quá
tốt rồi!”
Đám người Thẩm Lương Vi không nhịn được đều bật cười.
Nhìn Tam ca trước mắt ôn nhuận như ngọc, thần thái phi dương, đúng độ thiếu
niên phong hoa đang thịnh, trong đầu Thẩm Lương Vi theo bản năng hiện ra
khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc, ánh mắt lộ ra hàn ý âm trầm của kiếp trước,
trong lòng lại càng thêm chua xót và áy náy không thôi.
Mọi người vào nhà, ba người mẫu tử huynh muội cùng nhau trò chuyện.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, chẳng mấy chốc không khí đã trở nên nhẹ
nhàng vui vẻ.
Thẩm Hoằng Tuân thật sự vui mừng khôn xiết, không nhịn được cảm thán:
“Nếu có cha và đại ca ở đây nữa thì tốt biết mấy!”
Bốn tháng trước cha đã đi sứ sang nước Ung, sớm nhất cũng phải đến xuân
mới có thể trở về; còn đại ca trấn thủ biên quan quanh năm, hầu như chẳng
mấy khi về nhà.
Thẩm Lương Vi cũng nhớ bọn họ, cách một kiếp người, nỗi nhớ nhung càng
thêm tha thiết.
“Sang năm nhất định mọi người đều sẽ trở về, đến lúc đó cả nhà ta sẽ đoàn tụ”
Thẩm Lương Vi cười nói.
“Đúng vậy, sẽ đoàn tụ” Thẩm Hoằng Tuân cười rạng rỡ.
tam-cahtml]
Ba người cùng dùng bữa tối, lại ngồi chơi thêm một lát, Thẩm Hoằng Tuân tự
mình đưa Thẩm Lương Vi về Lăng Tiêu Viện.
Trước khi đi, hắn dặn dò nàng: “Vi Nhi ngày thường nếu rảnh rỗi thì năng qua
bầu bạn với mẹ. Mẹ thường ngày không ít lần nhắc đến muội, người mà mẹ
đau lòng và quan tâm nhất, chính là Vi Nhi muội đó”
Thẩm Lương Vi mỉm cười vâng dạ, rồi lại ngẩng đầu hỏi hắn: “Vậy Tam ca cũng
đau lòng và quan tâm muội sao?”
Thẩm Hoằng Tuân cười lớn: “Đó là đương nhiên, Vi Nhi muốn cái gì cứ việc nói
với Tam ca”
Thẩm Lương Vi cười: “Có câu này của Tam ca, đêm nay muội chắc chắn sẽ ngủ
ngon và có giấc mơ đẹp”
Thẩm Hoằng Tuân: “Vi Nhi sau này đêm nào cũng sẽ ngủ ngon và mơ đẹp!”
Hai anh em nhìn nhau cười.
Ngày hôm sau thức dậy, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh thẳm quang đãng,
thời tiết vô cùng tốt.
Khắp nơi vang lên tiếng tí tách, đó là tiếng tuyết đọng trên mái hiên, trên cành
cây, trên núi đá đang tan chảy nhỏ xuống.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Thẩm Lương Vi dẫn theo Phỉ Thúy, như thường lệ
đến Phúc An Viện thỉnh an Thẩm lão phu nhân.
Hôm nay con gái của Nhị thúc, cũng là Đại đường tỷ Thẩm Lương Dung đã đến
trước, tổ mẫu vẫn còn ở trong buồng rửa mặt chải đầu.
Thẩm Lương Vi để mặc Phỉ Thúy cởi áo choàng, cười gọi “Đại tỷ tỷ!” rồi tiến lên
ngồi xuống.
Thẩm Lương Dung cười với vẻ mặt đầy thân thiết, nắm lấy tay nàng: “Nhị muội
muội coi như cũng đến rồi, tổ mẫu vừa mới dậy đã nhắc đến Nhị muội muội
đấy”
Thẩm Lương Vi lập tức cười vẻ tự đắc: “Tổ mẫu xưa nay thương muội nhất, Đại
tỷ tỷ đừng có ghen tị nha”
Thẩm Lương Dung cứng người, miễn cưỡng cười nói: “Vi Nhi cũng học hư rồi,
biết trêu chọc Đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ cũng giống như tổ mẫu thương muội, làm sao
mà ghen tị được chứ?”
“Vâng, muội biết Đại tỷ tỷ chính là tài nữ, thục nữ, đại mỹ nhân nổi danh trong
kinh thành, Đại tỷ tỷ là tốt nhất!”