Có một người mẹ như vậy thật sự khiến nàng hổ thẹn, ra ngoài làm khách
không chừng đều bị người ta chê cười, sau này bàn chuyện cưới xin, e là cũng
sẽ bị người ta chế giễu.
May mắn thay, có tổ mẫu thương nàng, tổ mẫu nuôi nàng bên cạnh, dạy dỗ tử
tế, tương lai cũng không đến nỗi kém người ta bao nhiêu, để người ta coi
thường.
Bởi vì những lời này, nàng đã từng vì là con gái của mẹ mà ảo não đau khổ,
thậm chí căm ghét bà, chê bai bà.
“Mẹ!” Thẩm Lương Vi nắm chặt tay mẹ, ánh mắt sáng ngời, cười rạng rỡ nói:
“Hôm nay mẹ bảo vệ con như vậy, trong lòng con thật sự cảm động vô cùng!
Mẹ của con thật là lợi hại, thật là lợi hại! Con thật sự quá sùng bái mẹ rồi!”
“Thật sao?” Thẩm đại phu nhân vừa mừng vừa sợ, không dám tin.
Thẩm Lương Vi chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cay cay sống mũi, dùng sức
gật đầu: “Vâng, là thật ạ!”
Thẩm đại phu nhân vui mừng khôn xiết, ôm lấy con gái, cười không khép được
miệng, nói năng lộn xộn: “Tốt, tốt, tốt quá rồi! Vi Nhi, Vi Nhi yên tâm, ai cũng
đừng hòng bắt nạt Vi Nhi! Mẹ sẽ bảo vệ Vi Nhi, bảo vệ Vi Nhi”
Trong Xuân Đằng Viện, hai mẹ con thân mật trò chuyện một lúc, Thẩm đại phu
nhân không tránh được hỏi về chuyện hôm nay.
Thẩm Lương Vi liền thản nhiên kể lại sự thật.
Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, ai có thể ngờ được tất cả những chuyện này là do
nàng sắp đặt chứ?
Thẩm đại phu nhân quả nhiên không chút nghi ngờ nàng, ngược lại còn mắng
đôi gian phu dâm phụ kia vài câu không biết xấu hổ, càng thêm thầm thấy may
mắn, may mà chuyện này vỡ lở sớm, nếu không, người như Phỉ Thúy mà giữ lại
bên cạnh con gái bà, đúng là một tai họa!
“Sau này Vi Nhi muốn đọc sách gì thì bảo Tam ca con, chỗ Tam ca con cái gì
cũng có, đừng đến Lan Quế Viện nữa, được không?”
Bà là trưởng bối, lười nói xấu vãn bối, nhưng thật lòng là chướng mắt cái thứ
chó má như Thẩm Hoằng Khải.
Hai đứa con trai của bà, mẹ chồng nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng bắt bẻ
không vừa mắt, nhưng bà có thể rất tự hào mà nói, hai con trai bà có bản lĩnh,
có phẩm đức, có nguyên tắc làm người cơ bản nhất, ngẩng đầu không thẹn với
trời, cúi đầu không thẹn với đất!
Có lẽ chỉ vì chúng là do bà nuôi dạy lớn lên, nên mẹ chồng mới không thích
chăng.
me-rat-tothtml]
Trước kia bà còn vì thế mà buồn bã thở dài, thời gian trôi qua, cũng xem nhẹ đi
rồi.
Trên đời này chuyện bất lực nhất chính là một người dù thế nào cũng không
thích ngươi, nhìn ngươi không thuận mắt.
Bất kể ngươi làm gì cũng vô dụng, vạch lá tìm sâu cũng ra xương.
Thẩm Lương Vi cười gật đầu: “Tam ca đến Hàn Lâm Viện rồi, con cũng là đột
nhiên hứng khởi, nghĩ Nhị ca ca đang ở nhà, nên mới đến chỗ huynh ấy, ai ngờ,
ai ngờ. Sau này con không bao giờ đến đó nữa!”
Thẩm đại phu nhân thật sự vui mừng: “Ngoan. thế là đúng rồi!”
Cái Lan Quế Viện kia quả thực thối không ngửi nổi, tự nhiên là không đến thì
tốt hơn.
Một lát sau, bên phía Thẩm lão phu nhân phái người tới mời Thẩm Lương Vi
qua nói chuyện.
Người tới lại là Thường ma ma – người có tư lịch lâu đời nhất bên cạnh Thẩm
lão phu nhân, hơn nữa còn nói rõ chỉ mời Nhị tiểu thư qua.
Thẩm đại phu nhân làm sao yên tâm được?
Bà vẫn luôn cho rằng mẹ chồng tuy không thích mình, nhưng là thật lòng yêu
thương Vi Nhi. Thế nhưng những gì chứng kiến ở Lan Quế Viện hôm nay, dường
như. mẹ chồng cũng không yêu thương Vi Nhi đến thế.
Vi Nhi bị dọa đến mức ấy, bà ta chẳng có nửa lời an ủi; Nhị đệ muội lao tới định
đánh Vi Nhi, hắt nước bẩn lên người Vi Nhi, bà ta cũng chẳng nói nửa câu
bênh vực.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nếu thế này mà gọi là yêu thương, thì Thẩm đại phu nhân tuyệt đối không
đồng tình.
Thẩm lão phu nhân thấy con dâu cả đi cùng Thẩm Lương Vi tới, mặt lập tức
đen sì, kéo dài ra.
Trong lòng không khỏi thầm hận, cái mụ vợ cả này đúng là đồ thô tục không
nói lý, da mặt còn dày vô cùng!