Thẩm lão phu nhân trong lòng không khỏi thầm hận, cái mụ vợ cả này đúng là
đồ thô tục không nói lý, da mặt còn dày vô cùng!
Nghe không hiểu tiếng người sao? Không phải đã bảo mụ ta đừng tới rồi cơ
mà?
Nhà ai có con dâu dám đối xử với mẹ chồng bằng mặt không bằng lòng như
thế chứ?
Bà ta đã bảo loại đàn bà thô bỉ này không làm được con dâu, thế mà lão đại cứ
khăng khăng đòi cưới, thà rằng từ bỏ quyền làm chủ gia đình của Đại phòng
cũng phải cưới mụ ta.
Không nghe lời!
Một đứa hai đứa, đều không nghe lời!
Vì chuyện của đứa cháu đích tôn yêu quý, Thẩm lão phu nhân thật sự đã mệt
mỏi rã rời, cũng chẳng còn tinh lực đâu mà tranh cãi với Thẩm đại phu nhân
nữa, đành phải mặc kệ.
Bà ta vẫy tay với Thẩm Lương Vi, cười nặn ra đầy nếp nhăn vẻ hiền từ nói: “Vi
Nhi, lại đây, mau đến chỗ tổ mẫu nào”
Thẩm Lương Vi hơi do dự, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn đi tới, để mặc bà ta nắm
tay mình, kéo nàng ngồi xuống sát bên cạnh.
“Ôi chao cục cưng ngoan của ta, hôm nay bị dọa rồi phải không? Thật là, sao
lại làm Vi Nhi của ta sợ thế này, làm tổ mẫu đau lòng muốn chết đi được!”
Thẩm lão phu nhân vừa nói vừa than thở, vẻ thương hại ôm lấy Thẩm Lương Vi
vỗ về nhẹ nhàng.
Thẩm đại phu nhân không khỏi bấm tay vào lòng bàn tay, thầm sốt ruột, hận
không thể lao lên cướp con gái về, nhắc nhở nó thật kỹ rằng Lão phu nhân thật
sự không yêu thương nó như vẻ bề ngoài đâu.
“Tổ mẫu, lúc ấy có mẹ bảo vệ Vi Nhi, Vi Nhi không sao, không bị dọa sợ”
Thẩm Lương Vi nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói.
“” Mũi tên này quả thực bắn trúng tim đen, Thẩm lão phu nhân trong lòng
đau nhói!
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm đại phu nhân thì mắt sáng lên, gật đầu với Thẩm lão phu nhân, cười tươi
rói: “Đúng vậy, mẹ yên tâm, lúc ấy con dâu che chở cho Vi Nhi mà, Vi Nhi
không sao đâu”
do-hoihtml]
Thẩm lão phu nhân sa sầm mặt lườm bà một cái, tức anh ách.
Trên gương mặt già nua vẫn phải cố nặn ra nụ cười, miễn cưỡng nói: “Không
làm cháu gái ngoan của ta sợ là tốt rồi, là tốt rồi!”
Thẩm đại phu nhân: “Đúng rồi, mẹ, không biết con Phỉ Thúy đó xử trí thế nào
rồi ạ?”
Thẩm lão phu nhân suýt chút nữa tức nổ phổi như cá nóc, suýt buột miệng nói
ra “Liên quan gì đến ngươi!”
Bà ta gọi Thẩm Lương Vi tới là vì trong lòng rốt cuộc vẫn còn nghi ngờ, muốn
hỏi nàng xem tại sao bỗng nhiên lại sai Phỉ Thúy đến Lan Quế Viện, bà ta cứ
nghi ngờ đây là âm mưu của Thẩm đại phu nhân.
Vốn định dùng lời ngon ngọt trấn an rồi từ từ đề cập đến, kết quả Thẩm đại
phu nhân đơn giản thô bạo hỏi thẳng một câu như vậy, làm loạn hết bàn tính
của bà ta.
Thẩm Lương Vi lại càng bồi thêm một đao: “Tổ mẫu, con không cần Phỉ Thúy
nữa! Bảo nó sau này hầu hạ Nhị ca ca đi”
Trong mắt Thẩm lão phu nhân xẹt qua một tia hàn mang. Phỉ Thúy con tiện tì
kia, dám câu dẫn đứa cháu trai bảo bối có tiền đồ rộng mở của bà ta, bà ta há
có thể tha cho nó? Hôm nay trước mặt mọi người không tiện làm gì, chỉ có thể
trói nhốt vào phòng củi trước, đối ngoại thì nói là cần điều tra rõ.
Qua hai ba ngày nữa khi mọi người không còn chú ý đến chuyện này, thiếu gì
cách xử trí nó.
“Phỉ Thúy con tiện tì đó không học điều tốt, Vi Nhi đừng nhắc đến nó nữa. Vợ
thằng Cả, ta giữ Vi Nhi lại dùng cơm trưa, con về trước đi!”
Có những lời, Thẩm lão phu nhân không muốn nói trước mặt con dâu cả.
Thẩm đại phu nhân hơi trầm ngâm, mở miệng nói: “Nếu đã thế, vậy con xin về
trước. Thật ra mà nói, con Phỉ Thúy rốt cuộc là do Vi Nhi sai đến Lan Quế Viện
mới xảy ra chuyện này, cũng phải hỏi cho rõ ràng, kẻo Nhị đệ muội quay đầu
lại nói năng không giữ mồm giữ miệng. Vi Nhi, con nói rõ xem, hôm nay tại sao
lại sai Phỉ Thúy đến Lan Quế Viện?”
Thẩm lão phu nhân tức đến suýt hét lên!
Thẩm Lương Vi không cần suy nghĩ, lặp lại những lời đã trả lời Thẩm đại phu
nhân trước đó.
Thẩm đại phu nhân thở dài: “Chuyện này đúng là không ngờ tới, ai biết hai đứa
nó đã sớm. Con Phỉ Thúy kia, mẹ cứ xử lý là được. Còn bên cạnh Vi Nhi, theo
ý con dâu, tạm thời đừng thêm người nữa thì hơn”