Mẹ còn tưởng mình đối với tổ mẫu móc tim móc phổi, nói gì nghe nấy, nên
mới nói uyển chuyển như vậy.
Thẩm Lương Vi cười thầm trong bụng, cũng không vạch trần bà, ngoan ngoãn
gật đầu đồng ý, lại nói: “Sau này con sẽ nghe lời mẹ nhiều hơn”
“Ôi, ngoan! Con là cốt nhục của mẹ, mẹ thật lòng sẽ không hại con đâu!” Thẩm
đại phu nhân vui mừng khôn xiết.
Thẩm Lương Vi dùng xong bữa cơm chiều đơn giản ở chỗ mẹ mới trở về. Sai
người đi nghe ngóng, Phỉ Thúy tạm thời bị nhốt ở phòng củi, cũng không được
giữ lại bên cạnh Thẩm Hoằng Khải.
Nghe nói, vị Nhị ca ca này của nàng một mực khẳng định là Phỉ Thúy không
biết liêm sỉ câu dẫn hắn, còn hạ dược hắn, hắn lúc này mới nhất thời không
kiềm chế được.
Thẩm Lương Vi bị sốc không nhẹ. Vị Nhị ca ca này tuy không thấy có tài năng
Trạng Nguyên, nhưng tài lẻo mép thì cũng có vài phần, thế mà cũng nói ra
được những lời này.
Theo đà này, Phỉ Thúy chắc chắn sẽ bị bán đi thật xa.
Như vậy sao được?
Bởi vì đôi cẩu nam nữ này mà đời trước Tam ca ca bị hại thảm như vậy, sao
có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ?
Bọn họ đã “lưỡng tình tương duyệt”, vậy thì cứ ở bên nhau dài lâu đi thôi!
Đêm đến, lúc đi ngủ, Thẩm Lương Vi giữ Xuân Anh lại trực đêm.
“Xuân Anh tỷ tỷ, hôm nay sao tỷ cứ mất hồn mất vía thế, xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Lương Vi hỏi.
Xuân Anh giật mình, “A?” một tiếng, vội lắc đầu bồi cười: “Không, không có gì.
Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư cứ nói đùa”
Vẻ mặt Thẩm Lương Vi thì không giống đang nói đùa chút nào.
“Thật không?” Nàng nghi hoặc đánh giá Xuân Anh, giọng điệu khẳng định:
“Xuân Anh tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện gì, tỷ nói cho ta biết đi. Ta luôn đứng về
phía tỷ mà!”
Ánh Trăng Dẫn Lối
hoi-chuyenhtml]
Thầm suy tính trong đầu, Thẩm Lương Vi thực sự có chút buồn bực. Xuân Anh
là nha đầu mua từ bên ngoài về, trong phủ không có người thân, cũng có nghĩa
là không tồn tại chuyện gia đình gặp rắc rối.
Nàng ấy lại là đại nha đầu bên cạnh nàng, ăn mặc không lo, cũng chẳng ai
dám bắt nạt, trừ phi.
“Có phải bên phía tổ mẫu sai người nói gì với tỷ không?”
Xuân Anh vội vàng lắc đầu: “Không, không có”
“Vậy, là bà vú nói gì đó?”
Mặt Xuân Anh trắng bệch, trong mắt theo bản năng lộ ra vài phần sợ hãi. Tuy
nàng ấy rất nhanh hoàn hồn lắc đầu nói “Không có!”, nhưng Thẩm Lương Vi
vẫn nhìn thấy rõ mồn một.
“Là bà vú,” Thẩm Lương Vi trong lòng dâng lên cơn giận không thể kìm nén, hừ
nhẹ nói: “Tay bà ta xem ra càng ngày càng dài rồi. Nếu tỷ không nói, ngày mai
ta sẽ đi nói với mẹ, bảo mẹ đến hỏi tỷ!”
Xuân Anh vội vàng quỳ xuống, mếu máo nói: “Không phải nô tỳ không nói, là, là
không có mặt mũi nào để nói ạ! Ngu ma ma, Ngu ma ma nói nhìn trúng nô tỳ,
muốn, muốn xin cưới nô tỳ cho con trai bà ta là Ngu Tam Nhi làm vợ. Tên Ngu
Tam Nhi đó. Nhị tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ”
Xuân Anh khóc thút thít, bờ vai mảnh khảnh run rẩy như cánh bướm hiu quạnh
trong gió thu.
Tên Ngu Tam Nhi đó không ra gì, nhưng những lời này không tiện làm bẩn tai
Nhị tiểu thư.
Nàng ấy không muốn gả cho Ngu Tam Nhi, nhưng Ngu ma ma là bà vú của Nhị
tiểu thư, Nhị tiểu thư luôn nghe lời bà ta, nàng ấy cũng không dám nói.
“Lại có chuyện này?” Thẩm Lương Vi không khỏi giận dữ. Chuyện này xảy ra
sớm hơn so với đời trước, cho nên nàng nhất thời không nghĩ tới.
Ngu ma ma, bà ta lại dám đánh chủ ý lên đầu Xuân Anh!
Nghĩ đến đời trước mình căn bản không nhìn thấy sự đau thương trong mắt
Xuân Anh, còn vui vẻ ban thưởng cho nàng ấy một đôi vòng vàng, một đôi
trâm vàng làm của hồi môn, Thẩm Lương Vi trong lòng không khỏi đau nhói.
Xuân Anh tỷ tỷ, ta nợ tỷ hạnh phúc cả một đời, đời này, nhất định sẽ không hồ
đồ như vậy nữa!