Làm tổ mẫu, ban thưởng nha đầu cho cháu gái, kết quả mới một ngày trời con
nha đầu này đã cùng cháu trai “lưỡng tình tương duyệt”, bình thường mà nói ai
cũng sẽ thấy chột dạ, làm sao còn mặt mũi nào nhét thêm nha đầu vào bên
cạnh cháu gái nữa?
Thẩm đại phu nhân lại có vài phần hiểu rõ vị mẹ chồng này của mình, không
thể không đề phòng.
Lỡ như người bà ta đưa cho con gái bà lại không phải thứ tốt lành gì thì sao?
Mẹ chồng cũng chẳng yêu thương con gái bà như vẻ bề ngoài, bà tự nhiên phải
để tâm nhiều hơn một chút.
Quả nhiên bị Thẩm đại phu nhân đoán trúng, Thẩm lão phu nhân nghe xong lời
này liền nổi giận, lạnh lùng nói: “Thế nào? Ta ban thưởng nha đầu hầu hạ cho
cháu gái ta, lại còn cần ngươi đồng ý sao? Phỉ Thúy con tiện nhân đó không
học điều tốt, đó là chuyện của bản thân nó! Ta quan tâm cháu gái ngoan của
ta bên cạnh không có người hầu hạ tận tâm, ta một tay nuôi lớn thương yêu
nó, sao có thể mặc kệ?”
Nói rồi Thẩm lão phu nhân liền gọi Trân Châu lên: “Từ hôm nay, ngươi đi theo
Nhị tiểu thư! Tận tâm tận lực hầu hạ Nhị tiểu thư cho tốt, mọi việc phải để ý,
nếu dám gây ra chuyện xấu gì, Phỉ Thúy chính là kết cục của ngươi, nghe rõ
chưa?”
Trân Châu sợ tới mức cuống quýt quỳ rạp xuống đất: “Vâng, Lão phu nhân, nô
tỳ đã nhớ kỹ”
Sắc mặt Thẩm đại phu nhân có chút khó coi, đang định lên tiếng thì Thẩm
Lương Vi đã đáng thương hề hề nói với Thẩm lão phu nhân: “Con không cần
nó, tổ mẫu, con không cần nó! Con vừa nhìn thấy nó liền nhớ tới Phỉ Thúy, con
không cần nó đâu!”
Thẩm đại phu nhân trong lòng vui vẻ, lập tức mỉm cười bồi thêm một đao: “Mẹ,
chuyện của Phỉ Thúy, tốt nhất là cho qua luôn đi. Nếu lúc nào cũng để người ta
nhắc tới, liên lụy đến Hoằng Khải chất nhi, tóm lại là không hay lắm đâu, mẹ
nói có phải không?”
Thẩm lão phu nhân tức đến phát run, nhưng lại không thể không kiêng dè vài
phần.
Bà ta đâu thèm để ý đến một con nha đầu cỏn con như Phỉ Thúy, cũng chẳng
sợ con dâu, nhưng lại không thể không suy nghĩ nhiều cho đứa cháu trai bảo
bối.
Hơn nữa, bà ta cũng nghe ra rồi. Con dâu cả đây là đang uy hiếp bà ta.
Nếu bà ta còn cố nhét nha hoàn vào bên cạnh Vi nha đầu, con dâu cả e là sẽ
ra ngoài nói hươu nói vượn bêu xấu Hoằng Khải, làm hỏng thanh danh của
Hoằng Khải. Con tiện nhân này!
dat-thanh-hiep-nghihtml]
Mụ ta thỉnh thoảng vào cung, lại thường xuyên ra vào hậu trạch của các huân
quý trọng thần trong kinh, lỡ như thật sự nói gì đó, thì hỏng bét!
Thẩm lão phu nhân nén khuôn mặt sắp vặn vẹo, cố gắng nặn ra nụ cười từ ái:
“Được, được, Vi Nhi ngoan, Vi Nhi đã không thích Trân Châu, vậy thì không cần
nó nữa. Tổ mẫu sẽ chọn lại thật kỹ, hôm nào chọn được người tốt hơn sẽ đưa
cho con nhé!”
Bà ta nhìn về phía Thẩm đại phu nhân, ánh mắt sắc bén như tẩm băng: “Nếu
bên ngoài truyền ra nửa lời không hay về Khải Nhi, ngươi cứ liệu hồn”
“Mẹ lo xa rồi, con đâu có đi ra ngoài nói linh tinh gì đâu, Nhị tẩu quản cho tốt
miệng lưỡi hạ nhân trong phủ là được” Thẩm đại phu nhân cười cười.
Lời Lão phu nhân nói chọn lại người tốt hơn chẳng qua là tự tìm bậc thang cho
mình xuống thôi, Thẩm đại phu nhân không thèm chấp nhặt mấy lời đó.
Tóm lại, bà sau này không thể nào để người ta nhét người vào bên cạnh con
gái được nữa.
Thẩm lão phu nhân hừ một tiếng.
Chuyện này quả thực bực mình tột đỉnh, Thẩm lão phu nhân không còn tinh
thần và tâm trạng, rất nhanh liền đuổi người đi.
Thẩm đại phu nhân dẫn Thẩm Lương Vi rời đi, bà ta cũng không kiên trì giữ
Thẩm Lương Vi lại dùng cơm trưa nữa.
Thẩm đại phu nhân cười lạnh trong lòng, quả nhiên, cái gì mà cưng chiều con
gái bà, toàn là giả vờ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm đại phu nhân trực tiếp đưa con gái về chỗ mình dùng cơm trưa, thuận
tiện dặn dò nàng: “Nếu cảm thấy nha đầu bên người không đủ sai bảo, cứ nói
với mẹ, mẹ chọn người tốt cho con. Tổ mẫu con, bên cạnh tổ mẫu con cũng
không có mấy người, nếu đưa cho con thì bà ấy cũng bất tiện, vẫn là. ừm,
đừng lấy người của bà ấy, biết không?”