Trong khoảnh khắc chén “rượu” kia trôi xuống cổ họng, một luồng linh lực
mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng lập tức tràn vào cơ thể Tống Ly, chỉ
trong nháy mắt đã lấp đầy toàn bộ kinh mạch. Hiệu quả ấy, hoàn toàn không
phải những món linh thực vừa rồi có thể so được. Nhưng khiến Tống Ly ngay
lập tức nhận ra “rượu này rất đắt”, không chỉ có vậy.
Linh căn của nàng nóng lên, mơ hồ như đang cộng hưởng với thứ vừa uống
vào. Linh khí trong cơ thể vốn đã dày đặc, giờ lại như bị khuếch đại vô hạn, từ
có trật tự hóa thành hỗn loạn. Đan điền càng thêm rối loạn.
Linh khí vận chuyển như cuồng phong, cứa rách trong cơ thể đau đớn không
chịu nổi. Tống Ly cố giữ tỉnh táo, dựa vào chút hiểu biết tu luyện ít ỏi của mình
mà vận chuyển tâm pháp.
“Phụt…!” Một ngụm máu tươi bắn ra.
Cảnh tượng ấy lập tức khiến mọi người trong Ngũ Vị Các chú ý, Lục Diễn sợ
đến mức hồn vía lên mây. Đúng lúc này, một bóng người áo xanh biếc như én
lượn, từ trong đám đông vụt ra.
Không ai nhìn rõ nàng ta xuất hiện từ khi nào.
Dì Lưu lập tức gạt Lục Diễn sang một bên, nhanh chóng phong bế mấy chỗ yếu
huyệt trên người Tống Ly, đồng thời dùng linh lực như sợi tơ chui vào cơ thể
nàng, cưỡng ép áp chế lượng Bích Không Mộc linh dịch còn đang bị mộc linh
căn hấp thu.
“Tĩnh tâm, nhập định! Hiện giờ ngươi buộc phải đột phá cảnh giới!”
Giọng nói trầm ổn, bình tĩnh của dì Lưu vang lên sau lưng, mang theo một lực
dẫn dắt kỳ lạ, khiến tâm thần Tống Ly lập tức ổn định.
Cơ thể đỡ hơn một chút, nàng lập tức nhắm mắt ngồi xếp bằng, toàn bộ sự chú
ý dồn vào biến hóa trong cơ thể. Trong Ngũ Vị Các, không thiếu tu sĩ đang ăn
mà bỗng nhiên đột phá, nhưng trường hợp như Tống Ly thì cực kỳ hiếm.
Vì cảnh giới nàng buộc phải đột phá giờ đã vượt xa sức chịu đựng thân thể…sơ
suất thôi là trực tiếp bạo thể mà chết!
Dì Lưu đang âm thầm kinh hãi. Bà biết Tống Ly là đơn mộc linh căn, nhưng
không ngờ lại mạnh đến mức độ này. Bích Không Mộc linh dịch vào trong cơ
thể nàng, không chỉ đạt hiệu quả “khó tưởng”, mà e rằng ngay khoảnh khắc
vừa vào bụng, toàn bộ sinh cơ của linh dịch đã bị mộc linh căn kích hoạt, hòa
làm một thể với nàng!
May mà bà phát hiện sớm, nhanh chóng phong ấn phần còn dư, bằng không sẽ
chuyển hóa thành càng nhiều linh khí thân thể nàng tuyệt đối chịu không nổi!
Dì Lưu trầm ngâm giây lát, rồi đặt chưởng lên lưng Tống Ly, mạnh mẽ chấn
xuất lượng mộc linh khí chưa kịp luyện hóa đang tắc nghẽn trong kinh mạch.
Mộc linh khí tỏa ra ánh lục nhàn nhạt, như tơ lụa, như sương khói, bao quanh
thân thể nàng. Sinh cơ tỏa ra từ khí mộc này thậm chí còn mạnh hơn hương
hoa linh thảo, khiến người bên cạnh cũng cảm thấy tâm tình khoan khoái.
Cùng lúc đó, tu vi Tống Ly từ Luyện Khí tầng ba thẳng một đường vọt lên Luyện
Khí tầng sáu. Khi mộc linh khí bên ngoài thu hết vào cơ thể, quá trình mới
hoàn tất.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Gần một canh giờ trôi qua. Khách trong Ngũ Vị Các đứng xem rồi lại tản dần
khi thấy nàng sắp kết thúc đột phá. Khi linh khí trong cơ thể ổn định, Tống Ly
từ từ mở mắt. Giọng nói dẫn dắt nàng vừa rồi lại vang lên sau lưng:
“Trong cơ thể ngươi vẫn còn một phần linh dịch chưa luyện hóa. Với tình trạng
hiện nay, ngươi không chịu nổi sức mạnh của nó. Ta đã phong ấn lại. Chờ
ngươi tu đến Luyện Khí tầng tám thì phong ấn sẽ tự mở”
Tống Ly xoa trán, vừa định nói lời cảm tạ thì thái dương giật mạnh.
“Linh dịch gì?” nàng hỏi.
“Chính là Bích Không Mộc linh dịch. Vừa rồi các ngươi uống thứ đó” Tiểu nhị ở
bên đáp.
Tống Ly chưa từng nghe danh nhưng dựa vào trực giác cực kỳ đắt, đắt đến
mức không phải bọn họ có thể động vào!
“Chúng ta khi nào gọi Bích Không Mộc linh dịch?” nàng hốt hoảng hỏi.
con/chuong-9-tra-tien-mat-hay-tinh-vao-tai-khoan-thuong-hoihtml]
Dì Lưu cười nhẹ: “Không phải vị tiểu tu sĩ bên cạnh hét lên muốn rượu ngon
nhất của Ngũ Vị Các sao? Bích Không Mộc linh dịch chính là rượu ngon nhất ở
đây. Các ngươi uống rồi, chẳng lẽ muốn quỵt?”
Lục Diễn nghe xong liền nhảy dựng. “Quỵt gì chứ! Ta sao có thể quỵt!”
Hắn lập tức đặt một chiếc nhẫn trữ vật lên bàn: “Tính tiền!”
“Tổng cộng hai nghìn một trăm linh thạch thượng phẩm. Trả ngay hay tính vào
tài khoản thương hội?” Dì Lưu thong thả nói.
Tống Ly biết rõ một linh thạch thượng phẩm đổi được một trăm trung phẩm,
một trung phẩm đổi được một trăm hạ phẩm. Hai nghìn một trăm thượng
phẩm… tức hai mươi mốt triệu hạ phẩm linh thạch.
Nàng hận không thể mổ cái bụng mình đem trả!
Biểu cảm trên mặt Lục Diễn cũng cứng lại. Một lúc lâu sau, hắn tháo luôn dây
chuyền trữ vật xuống.
“Trả ngay…” cậu lau mồ hôi trán.
Thương hội Nguyên Bảo có mặt khắp Trung Ương đại lục, mở cả dịch vụ gửi rút
linh thạch, có triều đình Đại Càn chống lưng, vô cùng đáng tin. Tu sĩ hay phàm
nhân đều lập tài khoản để dành.
Thần thức dì Lưu quét qua nhẫn và dây chuyền, rồi nói: “Số này không nhỏ.
Không tính vào tài khoản thương hội sao?”
“Đã nói trả ngay là trả ngay! Ta không có tài khoản thương hội!” Lục Diễn gào
lên.
Thực ra hắn có, chỉ là nếu động vào thì lập tức bị gia tộc xác định vị trí. Dì Lưu
lại nói: “Còn thiếu một nghìn linh thạch thượng phẩm”
“Cái gì?!” Lục Diễn choáng váng. “Không đủ sao?!”
Tống Ly và Tiêu Vân Hàn lập tức thấy có điềm xấu. Dù Lục Diễn đếm đi đếm
lại, tổng cộng cũng chỉ có một nghìn một trăm thượng phẩm.
Cậu mới nhớ ra mình toàn dùng tài khoản thương hội, hiếm khi trả trực tiếp
bằng linh thạch. Mấy linh thạch lẻ đều nhét bừa vào trữ vật, chẳng bao giờ
kiểm tra kỹ.
“Không có tiền? Vậy thì ở lại làm việc, làm cho đến khi trả hết nợ!”
Dì Lưu nói dứt khoát. Ba đứa nhỏ cúi đầu ủ rũ rời Ngũ Vị Các. Gió đêm thổi
qua, rượu gì cũng tan sạch.
“Cha mẹ nói không sai… rượu đúng là không nên đụng… Ta không nên gọi hũ
rượu đó…”
“Thôi, giờ nói cũng vô ích. May là chỉ phải làm việc buổi chiều. Ban ngày ta có
thể luyện đan bán kiếm tiền, xem khi nào trả được” Tống Ly giãn người. Ăn thì
ăn rồi, uống thì uống rồi, còn đột phá nữa, nàng cũng tạm coi như hài lòng.
Tiêu Vân Hàn vỗ vai an ủi Lục Diễn. Trăng đã lên cao. Tống Ly bế Trường Sinh:
“Trễ rồi. Ta về trước”
“Ừm” Lục Diễn đáp nhỏ, gật đầu: “Bọn ta cũng đi đây”
“Bọn ta?” Tống Ly nghi hoặc.
“Bọn ta ở chung” Lục Diễn giải thích.
Tống Ly không hỏi thêm, chắc là “chỗ tốt” Lục Diễn nói trước đây.