Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 10: Dưới gầm cầu cũng chẳng còn chỗ ngủ



Sau khi trở về phủ, Tống Ly vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ, trong đầu

vẫn còn nhớ lại những món linh thực hôm nay. Không thể không nói, cách phối

hợp nguyên liệu của các món đúng là giúp nàng mở mang tầm mắt, thậm chí

còn gợi ý cho nàng nhiều điều trong việc luyện đan.

Đáng tiếc, hai cuốn sách hiện tại nàng có chỉ dạy vài thủ pháp luyện đan cơ

bản, hoàn toàn không có đan phương nào khác. Muốn luyện thêm loại đan

dược nào, phải mua đan phương riêng.

Mà sách ghi đan phương đắt hơn nhập môn luyện đan nhiều lắm…

Đêm khuya.

Trong phòng luyện công của Tinh Vũ đạo nhân, một bóng đen bỗng lướt ra.

Trong phủ tràn ngập trận pháp và có tán tu tuần tra, vậy mà bóng đen ấy lại

tựa như chốn không người, vài bước đã rời khỏi phủ, bay thẳng về phía Ngũ Vị

Các.

Bên trong Ngũ Vị Các, khách đã về hết. Chỉ còn vài tiểu nhị đang dọn dẹp, còn

dì Lưu thì đang ngồi trước quầy tính toán thu chi hôm nay. Người nọ đi vào rất

thành thạo, cất giọng: “Như cũ”

Chính là Tinh Vũ đạo nhân.

Dì Lưu ngẩng mắt nhìn ông giọng không nóng không lạnh:

“Cái thằng nhóc họ Lục đó đuổi theo ông tận đến Phong Tranh quận, ông thật

định không nhận nó làm đồ đệ?”

Tinh Vũ đạo nhân tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống:

“Để nó chịu vài ngày cực khổ rồi sẽ hiểu. Ngày tháng của tán tu không dễ

sống. Nhiều người không còn đường chọn mới đến Phong Tranh quận tìm ta.

Nhưng nó lại có lựa chọn vào Trường Minh Tông tốt hơn ở chỗ này”

Nghe vậy, dì Lưu liền bật cười lạnh:

“Những lời này mà cũng nói ra từ miệng người lập ra Tán Tu Liên Minh, thật sự

khó nghe vô cùng”

Bà biết rất rõ. Tinh Vũ đạo nhân lập Tán Tu Liên Minh vốn để giúp tán tu trong

thiên hạ có cơ hội tranh giành tài nguyên, ít nhất không phải để vô số người

phải liều mạng vì một viên Trúc Cơ đan…thứ mà đệ tử đại tông ăn như kẹo.

Người không nên đánh mất niềm tin vào Tán Tu Liên Minh nhất chính là Tinh

Vũ đạo nhân. Vậy mà giờ ông lại muốn đẩy một kẻ có thể kế thừa y bát, thậm

chí vực dậy cả Tán Tu Liên Minh ra ngoài.

Dì Lưu tuy không lộ vẻ rõ ràng, nhưng trong lòng bà cực kỳ tức giận.

Ngũ Vị Các chìm vào im lặng.

“Cô bé kia, ta xem qua tư chất rồi. Quả thật rất ổn. Mới bước vào con đường

đan đạo đã có thể luyện ra đan thượng phẩm, đúng là thiên phú của đan tu.

Ngộ tính cũng không tệ. Mặc dù trong liên minh không có đan sư xuất sắc,

nhưng dẫu sao thức ăn và thuốc đều cùng một nguồn, ta biết gì thì dạy hết

cho nó”

“Tuy nhiên… quỷ anh bên cạnh nó, nhất định phải tách ra. Nếu không, đường tu

hành về sau sẽ vô cùng hung hiểm, bất cẩn một chút là mất mạng”

Nghe đến đó, sắc mặt Tinh Vũ đạo nhân càng thêm trầm trọng.

“Chuyện này… ta sẽ tìm dịp nói với nó”

Không bao lâu sau, nhà bếp mang linh thực đã chuẩn bị sẵn ra cho Tinh Vũ

đạo nhân. Món ăn giống y như set mà Lục Diễn ăn lúc trước “combo Tinh Vũ

đạo nhân” chỉ khác là phần của chính chủ… bằng hai mươi phần của người

bình thường.

Đồ ăn vừa đặt xuống, Tinh Vũ đạo nhân lập tức bỏ bộ dạng cao thâm như tiên

nhân, xắn tay áo, ôm nguyên cái đùi yêu thú lên gặm. Gương mặt ông, vốn chất

chứa nỗi sầu, đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Người trong Ngũ Vị Các đều đã quen với cảnh này. Dì Lưu tính xong sổ sách,

gõ gõ mặt bàn.

“Đúng rồi, tiền cơm tháng trước của ông hình như còn chưa trả cho tôi thì

phải?”

“Sao có thể? Không thể nào! Bà nhớ nhầm rồi!” Tinh Vũ đạo nhân vừa ăn vừa

đáp, ánh mắt chột dạ liếc sang chỗ khác.

“Muốn quỵt hả?”

Cạch một tiếng, một con dao bếp dựng thẳng trước mặt Tinh Vũ đạo nhân,

sáng loáng lạnh người.

“Ây da, tôi nào dám quỵt tiền của bà…”

Tinh Vũ đạo nhân vội vàng sờ soạng trên người, lôi ra một túi trữ vật đầy linh

thạch.

Ông đã không biết bao nhiêu lần hối hận vì chọn con đường thể tu rồi. Thể tu

phải thường xuyên ăn thiên tài địa bảo, yêu thú linh nhục để duy trì thân thể,

đúng là loại nghề đốt linh thạch kinh khủng.

Một nghề cũng đốt linh thạch không kém thậm chí còn nổi tiếng hơn chính là

kiếm tu.

con/chuong-10-duoi-gam-cau-cung-chang-con-cho-nguhtml]

Kiếm tu chỉ dùng kiếm làm binh khí. Hằng ngày chém chém giếc giếc,

linh kiếm phải mang đi nhờ luyện khí sư bảo dưỡng định kỳ. Mà mấy lão luyện

khí sư đó thì giỏi kiếm tiền lắm, lần nào bảo dưỡng cũng tranh thủ bán cái này

cái kia. Kiếm tu tiêu cả đống linh thạch mà còn bị dỗ cho tưởng là mình lời to,

thành khách quen dài hạn.

Không chỉ linh kiếm mòn cần bảo dưỡng, muốn phát huy uy lực lớn hơn, kiếm

tu còn phải tìm đủ loại thiên tài địa bảo để tôi luyện bản mệnh linh kiếm.

Khoản chi này còn đắt hơn bảo dưỡng nhiều lần.

Nói đến kiếm tu, trong Tán Tu Liên Minh của họ đúng là có một mầm non cực

kỳ thích hợp đi theo con đường này. Dì Lưu cũng vừa nghĩ tới người đó, thuận

miệng nói: “Tiêu Vân Hàn giờ vẫn ngủ gầm cầu đấy”

“Mặc kệ nó!” Tinh Vũ đạo nhân tức điên.

“Chậc, sao ông chẳng biết tiếc nhân tài gì cả. Thằng bé đó là kiếm linh thể

ngàn năm khó gặp, là tương lai của Tán Tu Liên Minh, ông để nó ngủ dưới gầm

cầu mãi à?” Dì Lưu kéo ghế ngồi xuống đối diện ông.

“Chẳng lẽ tôi không sắp xếp chỗ ở cho nó sao? Chẳng lẽ tôi không chăm nó

cho tốt sao?”

Tinh Vũ đạo nhân nói đến đây mà muốn khóc.

“Ngôi nhà tốt nhất ở Phong Tranh quận, tôi mua cho nó ở. Tôi còn dặn tán tu

trong liên minh ít qua làm phiền, chỉ để cho nó có môi trường tập kiếm tốt

nhất”

“Nó thì hay rồi, vì muốn khắc trận văn lên cái thanh kiếm sắt rách của nó, liền

đem căn nhà tôi mua… bán luôn. Ôm cái kiếm rách như bảo bối, rồi xách nhau

đi ngủ gầm cầu!”

“Ba đứa này, đứa nào cũng khiến người ta đau đầu!”

Dì Lưu nghe ông kể khổ thì chỉ cười, nhưng chợt như nhớ ra điều gì.

“Không đúng, ba đứa không biết điều này… hình như đang tụ lại một chỗ rồi…”

Dưới gầm cầu

“Lục huynh, sao ta thấy… không ổn lắm…”

Tiêu Vân Hàn nhắm mắt ngồi thiền, giọng pha chút nhẫn nhịn.

“Ta cũng cảm thấy rồi, thật sự rất không ổn” Lục Diễn cũng ngồi thiền, răng

nghiến chặt.

“Hôm nay chúng ta uống cái gì ở Ngũ Vị Các ấy nhỉ?”

“Linh dịch Mộc Bích Không”

“Mộc Bích Không! Ta nhớ ra rồi, cái này… là để rèn thể!”

“Lúc trước chỉ có Tống Ly là có phản ứng, ta còn tưởng thứ đó không có tác

dụng với chúng ta!”

“Ta sắp không áp chế nổi linh khí trong người nữa rồi. Lục huynh, huynh tránh

xa chút, kẻo bị thương…”

Linh khí của kiếm tu vốn mang sát ý, huống hồ trong người Tiêu Vân Hàn còn

là dị biến Lôi linh căn, uy lực cực mạnh. Mỗi lần đột phá, để khỏi làm người

khác bị thương rồi phải bồi thường thuốc men, hắn luôn tìm chỗ vắng vẻ để

tự mình vượt qua.

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

Nhưng lần này đã muộn rồi. Dưới gầm cầu, hai người đồng thời đột phá, hai

luồng linh khí Kim – Lôi cực mạnh va vào nhau, một tiếng “ầm” vang dội xuyên

qua màn đêm.

Cây cầu… sập rồi.

Gió lạnh thổi qua. Không biết bao lâu sau, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn cùng chui

ra khỏi đống đá vụn.

Tiêu Vân Hàn nhìn chiếc cầu sập, nuốt nước bọt. Hình như… lại phải đền tiền

rồi.

Lục Diễn cũng nuốt khan một cái. Trên người hắn thật sự không còn một xu

linh thạch nào nữa. Thật sự là không còn gì hết!

“Tiếng gì vậy?”

Trong Ngũ Vị Các, Tinh Vũ đạo nhân đang ăn rất hăng say thì chợt nghe một

tiếng nổ lớn. Tim ông cũng run lên một nhịp.

Không hiểu sao, ông bỗng có một dự cảm rất xấu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.