Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 18 【Vị khách này có phải mắc trọng bệnh không】



Hơn nữa, sao dì Lưu lại chẳng nói một lời?

Dì Lưu cười lạnh một tiếng: “Vị khách này đúng là kỳ quái thật, Ngũ Vị Các ta là

nơi bán linh thực, vậy mà khách lại chạy tới đây tìm thuốc. Tống Ly, đã là luyện

đan sư, ngươi cứ xem thử cho hắn đi. Nếu chữa được, linh thạch tất nhiên

không thiếu, nói không chừng còn có thể nổi danh trong giới luyện đan!”

Trong lòng Tống Ly thầm nghĩ, mình chỉ là kẻ mới nhập môn, y thư còn chưa

từng lật qua, một luyện đan sư nửa mùa như nàng thì biết xem bệnh thế nào.

Nhưng nghe đến mấy lời phía sau của dì Lưu, lại nhìn cách ăn mặc vừa kín đáo

vừa xa hoa của vị khách này, nàng lập tức quyết định nắm lấy cơ hội.

Lục Ngọc nghe ra sự mỉa mai trong lời dì Lưu, càng không hiểu rốt cuộc mình

đã chọc giận vị tiền bối này ở chỗ nào. Thấy Tống Ly đã bước tới, hắn vừa định

mở miệng từ chối. Bệnh trên người hắn, bao năm nay đã có không ít luyện đan

sư hàng đầu trong tu tiên giới xem qua, nhưng đều bó tay chịu chết, Tống Ly

làm sao có biện pháp.

“Vị khách quả thật không giống tu sĩ bình thường” Tống Ly bỗng nhiên lên

tiếng.

Lục Ngọc nhìn về phía nàng. Lúc nãy nghe dì Lưu gọi tên nàng, Lục Ngọc liền

biết đây chính là người mình định tìm. Nhìn thần sắc nàng lúc này, chẳng lẽ đã

nhận ra thân phận của hắn?

Tống Ly vừa đến gần Lục Ngọc, liền lập tức phát hiện ra chỗ bất thường. Có lẽ

do trong người mang mộc linh căn, nàng có thể mơ hồ cảm nhận được sinh cơ

của sinh linh.

Sinh cơ vốn theo thời gian mà trôi đi, tu vi của Tống Ly không cao, trong tình

huống bình thường rất khó phân biệt người bệnh và người khỏe mạnh. Nhưng

sinh cơ của người trước mắt này lại trôi đi quá nhanh, nhanh đến mức nàng có

thể cảm nhận rõ ràng, tuyệt đối không hề đơn giản.

Giọng Tống Ly lập tức trở nên nghiêm túc.

“Vị khách… có phải mắc trọng bệnh không?”

Lục Ngọc sững người.

Dì Lưu cũng sững người.

Vẫn là Lục Ngọc phản ứng nhanh, lên tiếng: “Đây là khiếm khuyết bẩm sinh

của ta, đã tồn tại từ lâu”

Trong lòng Tống Ly thầm kinh hãi. Khiếm khuyết bẩm sinh gì mà lại nghiêm

trọng đến mức này. Bệnh nặng như vậy, vốn chẳng đến lượt nàng, một luyện

đan sư nửa vời ra tay. Tống Ly vừa định nói mình không có cách nào, thì Lục

Ngọc lại đột nhiên mở miệng.

“Đạo hữu không ngại thử xem bệnh tình của ta, chẩn phí thế nào cũng được”

Dì Lưu nhướng mày. Quả nhiên Lục Ngọc không yên tâm để Tống Ly xuất hiện

bên cạnh đệ đệ mình, cho dù dùng lý do gì, hắn nhất định cũng sẽ tìm tới

nàng.

Lục Ngọc mỉm cười với Tống Ly, ánh mắt hơi chuyển, vừa vặn đối diện với ánh

nhìn mang ý cảnh cáo của dì Lưu.

Tống Ly xua tay: “Bệnh của khách quá nặng, ta không có bản lĩnh đó”

“Trong nhà đã tìm cho ta rất nhiều luyện đan sư, đều là những người đã chìm

đắm trong đan đạo nhiều năm, nhưng tất cả đều bất lực trước bệnh tình của

ta” Lục Ngọc chậm rãi nói. “Ngay cả những đại sư kia còn không cứu được ta,

vậy hà tất phải cố chấp vào thành tựu của đối phương? Tìm vài luyện đan sư

vừa mới nhập đạo xem thử, biết đâu… lại có thu hoạch ngoài ý muốn”

Tống Ly cảm thấy suy nghĩ của hắn thật sự rất mới mẻ. Hắn đã dám để nàng

xem bệnh, vậy nàng cũng dám thử chữa, chỉ là còn cần chuẩn bị thêm chút.

“Muộn hơn chút đi. Ngày mai, ngày mai khách nhân lại đến Ngũ Vị Các tìm ta,

được chứ?”

“Ngày mai…” Lục Ngọc trầm ngâm một lát, “cũng được”

Sau khi Lục Ngọc rời đi, Tống Ly lại nhìn về phía dì Lưu, cảm giác tâm trạng

của dì không được tốt lắm. Dì Lưu lấy lại tinh thần, nhìn mấy viên tiêu thực đan

mà Tống Ly mang tới, hỏi: “Ngươi định giá bao nhiêu?”

“Nguyên liệu luyện đan này đắt hơn bích cốc đan một chút, định năm khối

trung phẩm linh thạch, hẳn là hợp lý” Tống Ly đáp.

“Năm mươi trung phẩm linh thạch” Dì Lưu trực tiếp chốt giá.

Tống Ly giật mình, nhưng nghĩ lại, trong Ngũ Vị Các này, ngay cả một ấm trà

cũng đã năm mươi trung phẩm linh thạch, tiêu thực đan của nàng sau này chỉ

bán ở đây, giá cả đương nhiên cũng phải xứng với thân phận của Ngũ Vị Các.

Lại nhìn mười hai viên tiêu thực đan mình đã luyện thành, một phen này liền

có thể kiếm được sáu trăm trung phẩm linh thạch, tương đương sáu khối

thượng phẩm linh thạch, không biết có thể mua được bao nhiêu thứ tốt nữa.

Trong lòng hân hoan, Tống Ly vội vàng quay lại hậu trù, tranh thủ hôm nay

luyện thêm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Không lâu sau khi Tống Ly trở về, Bàn Nha cũng tới làm việc. Vừa thấy sắc mặt

nghiêm nghị của dì Lưu, hắn sợ đến mức không dám bước qua cửa.

con/chuong-18-vi-khach-nay-co-phai-mac-trong-benh-khonghtml]

Trời sập rồi sao?!

Hay là hôm nay xin nghỉ bệnh thì hơn…

Ngay lúc Bàn Nha lén lút lùi về sau, ánh mắt dì Lưu đã quét tới. Bất ngờ đối

diện ánh nhìn ấy, toàn thân Bàn Nha dựng hết cả lông tơ. Hôm nay là làm sao

vậy, ai chọc giận bà chủ rồi?

“Chạy cái gì, đi nói với Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn, bảo tối nay bọn họ không cần

tới” Dì Lưu nói.

“Hả?” Bàn Nha ngẩn người một lúc, gãi đầu: “Hai người họ… bị sa thải rồi ạ?”

Dì Lưu trừng mắt liếc hắn: “Ta bảo tối nay đừng tới, chứ có nói ngày mai không

được tới đâu. Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đi!”

“Dạ dạ!” Bàn Nha vội vàng chuồn mất.

……

Nguyên Bảo Thương Hội treo đèn kết hoa rực rỡ, trước cửa còn căng một dải

băng đỏ tươi.

“Nhiệt liệt chào mừng đại công tử tới Nguyên Bảo Thương Hội phân hội Phong

Tranh Quận thị sát công việc!”

Trước cửa thương hội còn đứng hai hàng người đã sẵn sàng, vừa thấy Lục

Ngọc xuất hiện liền lập tức gõ chiêng đánh trống, đồng thanh hô to nội dung

trên băng rôn.

Lục Ngọc chỉ cảm thấy thái dương giật liên hồi. May mà giờ còn sớm, trên phố

không có mấy người qua lại, nếu để người khác nhìn thấy, không biết sau lưng

sẽ bàn tán Nguyên Bảo Thương Hội thế nào!

“Đại công tử tới rồi!”

“Ba, hai, một, đi!”

“Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”

“Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”

Lục Ngọc bước nhanh lên phía trước.

“Các ngươi đang làm cái trò gì vậy?” Cho dù ngày thường hắn ôn hòa nhã

nhặn, lúc này tốc độ nói cũng nhanh hơn hẳn.

“Kính chào đại công tử, chào buổi sáng! Ta là người phụ trách phân hội Phong

Tranh Quận của Nguyên Bảo Thương Hội, Lý Bảo Quang. Hôm nay gió nhẹ

nắng đẹp, trời quang mây tạnh, trong ngày đặc biệt này, ta đại diện cho toàn

thể nhân viên phân hội Phong Tranh Quận của Nguyên Bảo Thương Hội, xin

gửi tới ngài lời chào trân trọng nhất…”

Lục Ngọc khẽ cau mày, hàm răng nghiến chặt. Khó khăn lắm mới đợi được đến

lúc Lý Bảo Quang kết thúc bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết, mắt thấy bọn họ

sắp bắt đầu màn ca múa đã được chuẩn bị công phu, Lục Ngọc vội vàng lên

tiếng ngăn lại.

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

“Lý hội trưởng, lần này ta đến Phong Tranh quận là giữ kín hành tung với bên

ngoài, không nên làm rầm rộ như vậy, càng không nên phô trương lãng phí thế

này!”

Hắn liếc nhìn những lẵng hoa và băng rôn ngoài cửa tiệm, giọng trầm xuống:

“Dỡ hết những thứ này đi, mang sổ sách ra đây”

Dứt lời, Lục Ngọc sải bước nhanh vào trong thương hội.

……

Đêm xuống, dưới chân cây cầu mới xây ở Phong Tranh quận. Lục Diễn tựa lưng

vào trụ đá của cây cầu, ngồi khoanh chân, chống cằm suy nghĩ mãi mà vẫn

không thông.

Tiêu Vân Hàn thì ngồi bên cạnh, đang viết một tấm ván gỗ mới. Dù mỗi chiều

đều phải tới Ngũ Vị Các làm công trả nợ, nhưng việc làm ăn của hắn cũng

không thể bỏ bê. Chỉ là giờ không thể cho thuê bản thân theo cả ngày được

nữa, hắn chỉ còn có thể làm ăn nửa ngày.

Hắn chuẩn bị viết lên tấm ván: “Cho thuê bản thân, mười hạ phẩm linh thạch

nửa ngày”.

Lục Diễn nhìn tấm ván gỗ của hắn, càng nhìn càng thấy bực bội.

“Tiêu Vân Hàn, ngươi chưa từng nghĩ tới việc… chúng ta sắp bị Ngũ Vị Các đuổi

việc rồi sao?”

“Không đâu” Tiêu Vân Hàn ngừng tay một chút, rồi bổ sung thêm: “Bàn ca nói

là không”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.