Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 17 – Đại công tử Nguyên Bảo Thương Hội



Tống Ly luôn cảm thấy hôm nay Lục Diễn có gì đó rất lạ, nhưng lúc này nàng

cũng không có thời gian để hỏi, bởi đã có thực khách tiêu dùng đủ một trăm

thượng phẩm linh thạch.

Khi tính tiền, Tống Ly vội vàng mang theo viên đan tặng kèm đưa cho vị thực

khách kia. Người này cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghe Tống Ly giới thiệu

qua một câu, liền coi đan dược như đồ ăn vặt mà nuốt xuống.

Sau đó hắn không nán lại, thanh toán xong liền rời đi.

Chỉ là vừa mới bước tới cửa, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ kỳ quái, theo bản năng

sờ sờ bụng mình. Rõ ràng vừa rồi hắn đã ăn không ít linh thực, vậy mà sao lại

có cảm giác như chưa ăn gì?

Hơn nữa lần này, linh khí trong cơ thể được luyện hóa nhanh đến lạ thường.

Chưa kịp bước ra khỏi cửa, bụng hắn đã bắt đầu “ùng ục” kêu lên. Vị thực

khách đành quay trở lại, nhìn Tống Ly đang thu dọn tàn cuộc trên bàn, do dự

một lát rồi mở miệng.

“Những món vừa rồi ta gọi, làm lại cho ta một lượt nữa”

“Vâng”

Thấy Tống Ly chuẩn bị đi vào hậu trù, vị thực khách lại vội gọi nàng lại.

“Khoan đã, nếu ta lại ăn đủ một trăm thượng phẩm linh thạch nữa, có phải vẫn

có thể nhận được viên đan lúc nãy không? À đúng rồi, viên đan đó tên là gì?”

Hắn đã nảy sinh hứng thú, mà không ít khách trong quán cũng bắt đầu chú ý

sang bên này.

“Tiêu thực đan, là đan dược do Ngũ Vị Các chúng ta tự sáng tạo. Mỗi người

chỉ được miễn phí nhận một viên”

Vị thực khách xoa cằm suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy công hiệu của loại đan

dược này vô cùng nhắm trúng nhu cầu, lại rất mới lạ. Không những giúp hắn

ăn được nhiều linh thực hơn, mà còn tiết kiệm không ít thời gian luyện hóa linh

lực.

“Nếu ta muốn mua thêm vài viên thì sao?”

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

“Hôm nay trong tiệm chúng tôi chỉ tặng chứ không bán. Nếu khách quan muốn

mua tiêu thực đan, có thể ngày mai quay lại xem thử”

Cuộc đối thoại giữa Tống Ly và vị thực khách này khiến những người khác

trong Ngũ Vị Các đều sinh ra hứng thú với tiêu thực đan. Chẳng bao lâu sau,

mười viên đan đã được tặng hết sạch.

Tiếp đó, tiếng muốn mua tiêu thực đan vang lên liên tiếp không dứt, lợi nhuận

hôm nay của Ngũ Vị Các cũng tăng lên không ít. Sau khi đóng cửa buổi tối,

Tống Ly đặc biệt tìm dì Lưu, nói rằng ngày mai nàng muốn đến sớm hơn, để có

thể luyện chế thêm một ít tiêu thực đan.

Đêm đó, Tinh Vũ đạo nhân không lén lút đến Ngũ Vị Các. Ông đã nhận được tin

tức, Tống Ly không chỉ tự mình nghiên cứu ra đan phương, mà còn dùng cả

bếp lò để luyện thành thượng phẩm đan dược.

Nhớ lại những lời trước đây mình từng nói với dì Lưu, rằng Tống Ly chưa có

thiên phú tự sáng tạo đan dược, Tinh Vũ đạo nhân chỉ cảm thấy mặt mình như

bị tát cho một cái thật mạnh. Đêm nay nếu tới Ngũ Vị Các, chắc chắn sẽ bị

châm chọc, mỉa mai không thương tiếc.

Sáng hôm sau, Tống Ly đã đến Ngũ Vị Các từ rất sớm. Trong các chỉ có mình

dì Lưu, ngay cả những linh trù khác cũng chưa tới.

Chào hỏi xong, Tống Ly liền vào hậu trù. Ở chỗ bếp của nàng vẫn còn lưu lại

dược tâm chu hỏa mà lão Vương đã để sẵn từ hôm qua. Sau khi xử lý xong

nguyên liệu luyện đan, nàng rất nhanh đã tiến vào trạng thái tập trung cao độ.

Nàng cũng không hề hay biết rằng, không lâu sau khi mình vào hậu trù, Ngũ Vị

Các đã đón một vị khách vô cùng đặc biệt.

Người tới mặc áo dài màu trà, trên tay áo thêu những nét mực trang nghiêm

hùng hậu, không rõ là bút tích của cao nhân nào. Giữa tiết trời hè oi ả, hắn vẫn

khoác bên ngoài một chiếc áo choàng trắng giản dị.

Dung mạo hắn thanh tú, sắc mặt hơi tái, trong mắt thiếu sinh khí, trông như

người mang trọng bệnh đã lâu. Vừa bước vào cửa, dì Lưu đã giơ tay lên, ấm trà

lập tức bay lên không trung, xoay một vòng rồi rót đầy nước nóng vào chén.

“Lục đại công tử, quả nhiên vẫn là tới rồi” Dì Lưu là người lên tiếng trước.

con/chuong-17-dai-cong-tu-nguyen-bao-thuong-hoihtml]

Lục Ngọc khom người hành lễ, giọng nói ôn hòa trầm ổn: “Xá đệ ngu muội,

được tiền bối để mắt, ban cho cơ duyên như Bích Không Mộc Linh Dịch. Hôm

nay vãn bối đến đây, một là để cảm tạ, hai là thay Lục Diễn kết toán nợ nần”

“Lục đại công tử thân là người cầm quyền của Nguyên Bảo Thương Hội, trên

đời này còn có thứ gì ngươi mua không được? Bích Không Mộc Linh Dịch đối

với ngươi, tự nhiên chỉ là chuyện nhỏ”

Dì Lưu cười cười, trước lời nâng lên một phen, rồi lập tức đổi giọng.

“Chỉ có điều, ta lấy ra Bích Không Mộc Linh Dịch đã cất giữ nhiều năm, là vì

trong lòng coi bọn họ như con cháu trong nhà. Hơn nữa, Ngũ Vị Các ta có một

quy củ ngầm: ai nợ thì người đó trả. Lục đại công tử, hà tất phải vượt quyền

thay người khác?”

Dì Lưu hiểu rõ, ba ngày sau chính là thời điểm ngũ đại tiên môn chiêu thu đệ

tử. Lục Ngọc lúc này đến đây, bề ngoài là trả nợ cho Lục Diễn, nhưng thực chất

là tới để dẫn người đi.

Lục gia đã sớm quyết định đưa Lục Diễn vào Trường Minh Tông tu hành. Dù

hắn bỏ nhà ra đi, lén chạy tới Phong Tranh Quận tìm Tinh Vũ đạo nhân, nhưng

Lục gia tuyệt đối sẽ không chấp nhận để hắn trở thành một tán tu.

Trường Minh Tông mang lại cho Lục Diễn không chỉ là tài nguyên tu luyện. Với

tài lực của Nguyên Bảo Thương Hội, chút tài nguyên ấy vốn chẳng đáng bận

tâm.

Thứ Lục Ngọc thực sự coi trọng, là sự che chở mà Trường Minh Tông có thể

mang lại cho người đệ đệ cơ thể thuần dương khi hắn hành tẩu bên ngoài.

Đệ tử của ngũ đại tiên môn rất ít kẻ dám trêu chọc. Một khi thân phận thuần

dương của Lục Diễn bị truyền ra ngoài, người ta cũng sẽ vì thân phận Trường

Minh Tông của hắn mà không dám dễ dàng ra tay.

Nhưng dì Lưu lại không rộng lượng như Tinh Vũ đạo nhân. Bà có thể rộng

lượng với nhị công tử của Nguyên Bảo Thương Hội, vậy ai sẽ rộng lượng với

thiên hạ tán tu?

Lục Ngọc vẫn giữ vẻ ôn hòa như ngọc: “A Diễn là đệ đệ của ta. Tình trạng thân

thể của ta ra sao, người trong tu tiên giới đều biết. Nguyên Bảo Thương Hội

sau này sớm muộn cũng giao vào tay nó, tự nhiên sẽ không thiếu linh thạch”

“Ta vừa xử lý xong việc trong thương hội liền vội vàng chạy tới, còn chưa kịp đi

bái phỏng Tinh Vũ tiền bối. Theo lý, cũng nên tới thăm hỏi một chuyến, lát nữa

sẽ quay lại các, đón A Diễn”

Dì Lưu khẽ nhíu mày, gần như không thể nhận ra.

“Đường xa mệt mỏi, Lục đại công tử uống chén trà nóng rồi hãy đi”

Trà đã pha sẵn, nếu hắn không ngồi lại, chính là không nể mặt dì Lưu. Lục

Ngọc đành ngồi xuống, vừa hay lại nhớ ra một chuyện.

“Nghe nói, xá đệ ở Phong Tranh Quận kết giao được hai vị bằng hữu thân

thiết”

Tin tức Lục Ngọc nhận được, tự nhiên khác với đám người Nguyên Bảo Thương

Hội hôm qua. Chuyện về kiếm tu nghèo khó Tiêu Vân Hàn, hắn không để tâm.

Nhưng vị nữ tán tu goá phụ dẫn theo con gái kia, hắn lại không thể không chú

ý.

Bởi vì thân thể thuần dương , từ nhỏ đến lớn bất kỳ nữ tử nào tiếp cận Lục

Diễn đều sẽ được Lục gia đặc biệt quan tâm.

Dì Lưu cũng nghĩ tới điều này. Việc đám người Nguyên Bảo Thương Hội cố ý

gây sự với Tống Ly đêm qua, bà đã nghe nói. Giờ Lục Ngọc nhắc tới chuyện

này, hiển nhiên là đã có bất mãn với Tống Ly.

“Đúng vậy, đám tán tu nghèo ở Phong Tranh Quận có thể làm bằng hữu với nhị

công tử của Nguyên Bảo Thương Hội, quả thật là trèo cao” Giọng dì Lưu đã

không còn khách khí như trước.

Trong lòng Lục Ngọc dâng lên nghi hoặc. Chẳng lẽ vừa rồi mình nói trúng điều

gì nhạy cảm, khiến vị tiền bối này nổi giận?

Đúng lúc Lục Ngọc đang suy nghĩ, từ hướng hậu trù bỗng lan ra một mùi đan

hương ngọt thanh. Tống Ly vừa vặn cầm đan dược luyện xong đi ra.

“Dì Lưu, hôm nay con luyện thêm vài mẻ tiêu thực đan, dì thấy mấy viên này

nên định giá thế nào…”

Nói đến đây, nàng chợt nhìn thấy Lục Ngọc đang ngồi phía trước, lại nhìn sang

bàn của hắn chỉ có trà nước. Có khách mà không gọi món sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.