Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 40 【Bia Trường Sinh Kỷ Sư】



Lục Diễn cảm thấy con hồ yêu kia thật sự rất khó hiểu. Trước đó hắn còn đoán

rằng hồ yêu mất tích ba tháng trước, hai tháng gần đây lại liên tục có nam tử

trẻ tuổi biến mất, hẳn là hồ yêu bắt họ về để tu luyện, hút cạn tinh khí.

Nhưng tình hình hiện tại lại là hồ yêu bắt những nam tử trẻ này tới, rồi dạy họ

đọc sách. Trên đời thật sự có yêu tộc nào kỳ quái đến mức này sao?

“Xét trên một phương diện nào đó, nàng ta đúng là mối nguy hiểm lớn nhất”

Tống Ly lẩm bẩm nói.

“Phương diện nào?”

Tống Ly im lặng một lát, tốc độ nói nhanh hơn một chút: “Giải thích cho ngươi

thì lát nữa ngươi lại nói nghe không hiểu”

Chuyện này đã không phải lần đầu.

“Vậy thôi,” Lục Diễn lại xác nhận lần nữa: “Ngươi ở lại đây thật sự không sao

chứ?” Tống Ly gật đầu.

Nàng nhất định phải ở lại. Trưa nay nàng đã nói với họ rằng rời khỏi Túc Sơn

cần thời cơ, nhưng thời cơ đâu thể tự dưng từ trên trời rơi xuống.

Sau khi ba người rời đi, Tống Ly lại đi sâu vào bên trong thư viện. Sáng sớm

nàng không nói dối, Yến Châu quả thực thân thể không ổn.

Lúc thì nàng lộ ra dáng vẻ hồ yêu, ngơ ngác hỏi Tống Ly đây là nơi nào, vì sao

mình lại ở đây. Lúc thì lại trở nên nghiêm túc không cười, cẩn thận giảng giải

cho Tống Ly những chỗ tối nghĩa khó hiểu trong cổ tịch thượng cổ.

Khi trời gần sáng, nàng dường như đã ý thức được trạng thái của mình, liền

dặn Tống Ly đi thay nàng lên lớp.

Trải qua một ngày điều hòa như hôm nay, tình trạng của Yến Châu cũng lại ổn

định hơn. Khi Tống Ly bước vào phòng, nàng đang ngồi xếp bằng trước bàn,

trên bàn bày bàn cờ, trong làn khói trà lượn lờ, nàng cúi đầu nhìn rất chăm

chú.

Chỉ liếc mắt một cái, Tống Ly đã xác định đây không phải hồ yêu, mà là vị tiên

sinh kia.

Trở lại rừng quan tài, hôm nay tiếng đọc sách đã ít đi rất nhiều.

Không phải vì Tống Ly giảng hay hơn hồ yêu tiên sinh bao nhiêu, mà là vì nàng

cố ý chọn một bài ngắn nhất, mọi người đều đã học thuộc khi còn ở thư viện.

Không còn áp lực học thuộc, đầu óc mọi người cũng linh hoạt hơn, ngươi một

câu ta một câu bàn bạc cách rời khỏi Túc Sơn.

“Ta vẫn cảm thấy nên tìm đường ra từ trong Thiên Ẩn Thư Viện. Hai tháng nay

chúng ta đã xuống núi bao nhiêu lần rồi, mỗi lần sắp rời đi thì lại bắt đầu đi

vòng vòng trên núi, cuối cùng vẫn quay về Thiên Ẩn Thư Viện”

“Biết đâu chỉ cần để Thiên Ẩn Thư Viện biến mất, mê chướng ở đây mới được

giải!”

“Hôm nay chẳng phải đã xác định thân phận của Tống cô nương rồi sao? Nàng

đã nói trong nhà ăn là sẽ nghĩ cách đưa mọi người ra ngoài, chúng ta cứ nghe

theo nàng không phải được rồi à?”

“Không phải ta nói chứ, ngươi thật sự tin một người luyện khí tầng sáu có thể

dẫn chúng ta ra ngoài sao? Ta thấy nàng chỉ nói vậy để an ủi mọi người thôi,

thật ra chính nàng cũng không ra được khỏi cái nơi quái quỷ này”

“Luyện khí tầng sáu thì sao chứ,” Lục Diễn đang ngủ ngon, nghe câu này liền

bật dậy: “Luyện khí tầng sáu thông minh hơn ngươi, luyện khí tầng sáu có tiền

đồ hơn ngươi!”

“Ai ở đây gào lên vậy, muốn đánh nhau à?”

“Đến đây, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc!” Lục Diễn nói xong liền định bật nắp

quan tài.

“Đủ rồi!” tiếng quát của Dương Sóc vang lên, “Các ngươi thấy bây giờ là lúc

đánh nhau sao!”

Uy thế của Dương Sóc đủ mạnh, hai người kia đều im lặng, mọi người lại tiếp

tục bàn cách rời khỏi Túc Sơn.

Nhưng thảo luận suốt một đêm, rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh việc làm sao

giếc hồ yêu tiên sinh, hoặc học xong toàn bộ chương trình trong thư viện.

Còn trong Thiên Ẩn Thư Viện, Tống Ly cùng Yến Châu đánh cờ suốt một đêm.

Khi trời tờ mờ sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Tư thế của Yến

Châu thoải mái hơn nhiều, một tay cầm quân cờ, một tay nâng chén trà, thấy

nước cờ tiếp theo của Tống Ly liền bật cười.

“Đã lâu rồi mới đánh cờ sảng khoái như vậy. Đường cờ của ngươi, rất có

phong thái của Càn Đế”

“Tống Ly chỉ là một tán tu, sao dám so với Càn Đế”

con/chuong-40-bia-truong-sinh-ky-suhtml]

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

“Tán tu thì đã sao,” Yến Châu cười nói, “Ta nói ngươi giống, thì ngươi chính là

giống Càn Đế”

“Nói đến Càn Đế, ta cũng từng đọc không ít sử sách về hắn. Mười vạn năm

trước, vị thiếu niên quân vương này đã quét ngang Trung Ương Đại Lục, thống

nhất thiên hạ, sau đó diệt gian trừ ác, công lao hiển hách”

“Thiếu niên đế vương, hăng hái tung hoành, nhưng lại bạc đầu chỉ sau một

đêm, đúng lúc phong quang đắc ý nhất”

Nói tới đây, tay cầm quân cờ của Yến Châu khẽ run.

“Trong lúc cả nước ăn mừng, thiên hạ thái bình, hắn lại rất ít lộ diện, ngày ngày

u sầu”

“Dân chúng kinh thành đều nói, hắn đang đợi một người trở về, vẫn luôn chờ”

“Hắn dựng trong kinh thành một tấm bia, gọi là ‘Bia Trường Sinh Kỷ Sư’, để

toàn bộ dân chúng kinh thành tới tế bái, cầu trời cao phù hộ, phù hộ cho người

đó còn sống trở về”

Cổ họng Yến Châu khẽ chuyển động, chén trà đã kề bên môi, nhưng rất lâu vẫn

chưa uống. Tống Ly cũng không nói thêm lời nào, trong phòng một mảnh tĩnh

lặng.

Cứ như vậy cho tới khi trời sáng hẳn, bên ngoài học tử lục tục tới, tiếng ồn ào

phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Yến Châu mở miệng lần nữa, giọng nói có chút

khàn: “Hôm nay, vẫn để ngươi đi dạy thay ta”

Tống Ly đứng dậy, đi ra ngoài. Hôm nay vẫn trôi qua yên bình. Sau khi kịp thời

sửa lại cấm lệnh kia, cũng không còn ai chết nữa.

Tan học, Tống Ly chọn cùng Lục Diễn bọn họ trở về rừng quan tài. Nếu nàng

còn không trở lại, e rằng sẽ có người đoán nàng là cùng phe với hồ yêu tiên

sinh.

Đêm xuống, Tống Ly ngồi trên quan tài, nhìn về phương bắc. Từ quan tài bên

cạnh truyền ra giọng của Lục Diễn.

“Tống Ly, ngươi còn chưa ngủ, đang nhìn gì vậy?”

“Ngươi nhìn bên kia xem, có gì?” Vì những người khác đều đã ngủ, nên câu này

Tống Ly dùng thần niệm truyền âm.

Lục Diễn cũng đổi sang thần niệm.

“Bên kia có gì à, trăng thôi, vừa to vừa tròn, giống bánh ngàn lớp mẹ ta làm”

“Ừ, có trăng, còn có mẹ ngươi”

Lục Diễn nằm trong quan tài, nghĩ mãi thấy không đúng: “Ngươi sao lại còn

mắng người vậy?”

Tống Ly: “…”

Tống Ly điều chỉnh lại cách nói: “Ngươi nghĩ xem, những tướng sĩ nam chinh,

khi họ nhìn về phương bắc, sẽ nghĩ tới điều gì?”

“Giang sơn, quê hương, người thân… À, hóa ra ngươi là ý này!”

“Trên người ngươi còn vải thừa không?”

“Ơ, hỏi cái này làm gì, ngươi lạnh à?”

“Có việc dùng”

Không lâu sau, từ quan tài nơi Lục Diễn nằm bay ra một chiếc ngoại bào.

Tống Ly đón lấy, ba hai nhát đã cắt thành hình dáng quân kỳ.

Sáng hôm sau, một lá quân kỳ Đại Càn từ trong thư viện chậm rãi kéo lên. Yến

Châu trong phòng nhìn thấy, bất giác đứng dậy, thành kính nhìn theo.

Ngay cả lúc đang giảng bài, ánh mắt của Yến Châu cũng thỉnh thoảng bị lá

quân kỳ kia hút lấy, thường xuyên thất thần, quên cả giảng dạy.

Biểu hiện hôm nay của nàng cũng khiến tâm tư những người mất tích dao

động. Đến lúc tan học, hiếm khi mọi người không chia thành từng nhóm nhỏ

rời đi, mà tất cả đều chờ bên ngoài thư viện, cho tới khi Tống Ly và ba người

kia cũng bước ra.

Ánh mắt Dương Sóc nhìn qua, mang theo vài phần bất lực.

“Họ quá nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, muốn hành động vào sáng mai”

Dương Sóc truyền âm cho Tống Ly.

Tống Ly lập tức hiểu ra, lại nhìn dáng vẻ của đám người kia. Khó mà ngăn

được, e rằng cũng không ngăn nổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.