“Cấm lệnh thứ nhất có sai sót. Không phải là không được uống nước trong lúc
giảng bài, mà là không được uống nước bên ngoài thư viện”
Tống Ly vừa nói vừa đổ nước trong túi xuống đất. Khoảnh khắc nước suối
chạm đất, trong làn nước bỗng xuất hiện chi chít những con bọ đen. Vừa nhìn
thấy cảnh ấy, trong nhà ăn lập tức vang lên từng tiếng hít lạnh.
Tống Ly tiện tay bấm một đạo dẫn hỏa quyết, thiêu rụi toàn bộ đám bọ trên
mặt đất.
“Đây là lục nhãn hắc phù, một loài yêu trùng sống trong các vùng nước bên
ngoài thư viện. Những người trước kia các ngươi phát hiện đã phạm cấm lệnh
thứ nhất, rất có thể không phải vì uống nước trong lúc tiên sinh giảng bài, mà
là vì đã uống nước bên ngoài thư viện”
“Lục nhãn hắc phù ẩn nấp trong đó, theo dòng nước đi vào cơ thể người, chỉ
trong khoảnh khắc đã có thể hút cạn toàn bộ máu trong người”
“Sau khi thi thể bị ném xuống hào thành, lục nhãn hắc phù rời khỏi xác tạm
trú, quay trở lại trong nước”
“Cho nên, người phạm cấm lệnh không phải chết khát, mà là chết vì cạn
máu”
Những lời này khiến toàn bộ người trong nhà ăn cảm thấy lạnh thấu xương.
Hôm qua giếng nước trong thư viện đã không múc được nước nữa, họ chỉ có
thể uống nước bên ngoài. Nếu không phải Tống Ly phát hiện kịp thời, hôm nay
e rằng tất cả bọn họ đã chết sạch ở đây rồi.
Trong số này có người mới bị bắt tới không lâu, cũng có người đã ở đây hơn
hai tháng, nhưng không ai ngoại lệ, tất cả đều cẩn thận dè dặt sống sót, mong
chờ một ngày có thể rời đi.
Ngày ngày nơm nớp lo sợ, vậy mà vẫn không tránh khỏi những cấm lệnh quỷ dị
này. Nhớ lại cảnh mặt đất đầy bọ đen vừa rồi, có người nhìn mâm cơm trước
mặt cũng cảm thấy buồn nôn từng cơn.
“Cơm canh không có vấn đề,” giọng Tống Ly vang lên đúng lúc, “mời mọi người
ăn hết phần của mình, không được lãng phí”
“Tống cô nương… cô có phải có cách nào đưa bọn ta rời khỏi đây không?”
Những chuyện xảy ra hôm nay đã khiến những người mất tích vô cùng tin phục
Tống Ly, thậm chí còn nảy sinh sự ỷ lại, liền có người lấy hết can đảm hỏi.
“Tạm thời thì chưa,” Tống Ly trả lời rất dứt khoát, “nhưng ta là tán tu nhận
nhiệm vụ treo thưởng tới đây, nhất định sẽ tìm được cách”
Câu nói cuối cùng giống như cho mọi người uống một viên an thần, họ cố nhịn
cảm giác buồn nôn, tiếp tục ăn cơm. Sau khi thu hết số nước mọi người mang
từ bên ngoài vào, Tống Ly mới đi về phía cửa nhà ăn. Lục Diễn, Tiêu Vân Hàn
và Dương Sóc đang chờ ở đó.
“Dương đạo hữu, ngươi tới đây chắc đã hơn một tháng rồi nhỉ” Tống Ly đã biết
thân phận của Dương Sóc qua lời Lục Diễn.
Hắn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng là người mạnh nhất trong đội hiện tại.
Dương Sóc vội gật đầu, lại nói: “Ta cùng ba đồng bạn khác tới Phong Tranh
quận, vốn định gia nhập Tán Tu Liên Minh. Nhưng trên đường qua huyệnKhánh
Vĩnh thì nghe nói đến vụ án xác nổi ở hào thành, ngoài phố có người nhà nạn
nhân cầu xin bọn ta, nên tiện tay nhận nhiệm vụ treo thưởng này. Ai ngờ…”
Hắn thở dài bất lực. Thân là tán tu, sống chết vô định, tuy sớm đã có giác
ngộ như vậy, nhưng khi thật sự chứng kiến đồng bạn bên cạnh từng người một
rời đi, trong lòng vẫn không tránh khỏi tự vấn và day dứt.
Tống Ly bày tỏ sự cảm thông với trải nghiệm của hắn, rồi tiếp tục: “Ta muốn
nhờ Dương đạo hữu giúp một tay, tập hợp toàn bộ lực lượng tu sĩ, cùng nhau
vượt qua cửa ải trước mắt”
Những phàm nhân này tin phục Tống Ly, nhưng nàng không dám đảm bảo các
tu sĩ cũng sẽ nghe theo mình. Dù sao trong mắt tu sĩ, tu vi mới là vốn liếng để
lên tiếng, mà nàng hiện tại cũng chỉ có luyện khí tầng sáu.
Để người có tu vi cao nhất đứng ra quản lý các tu sĩ, sẽ giảm bớt không ít
phiền phức.
“Không vấn đề gì” Dương Sóc lập tức đáp ứng.
Ra khỏi nhà ăn, hắn lại đột ngột mở miệng: “Tống đạo hữu, ta muốn hỏi, ngươi
thật sự không biết cách rời khỏi đây sao?”
Bước chân Tống Ly khẽ khựng lại.
con/chuong-39-cam-lenh-co-sai-sothtml]
“Ta biết”
Trong lòng Dương Sóc đã hiểu. Nếu nàng có thể đến được nơi này, thì cũng có
thể rời đi. Nhưng khi nãy trong nhà ăn lại nói không có cách, hẳn là có nguyên
do.
Tống Ly vẫn quyết định nói rõ với Dương Sóc. Hắn vì lời cầu xin của dân chúng
mà mạo hiểm xông vào đây, lại còn quan tâm chăm sóc Lục Diễn và Tiêu Vân
Hàn khi họ mới tới, hẳn không phải kẻ xấu.
“Hiện tại toàn bộ núi Túc Sơn đều bị bao phủ bởi một loại mê trận thường dùng
trong hành quân thời thượng cổ. Đi theo những lộ tuyến khác nhau, sẽ tới
những nơi khác nhau”
“Ta có thể giải mê trận để đi lên đây, thì cũng có thể giải mê trận để rời đi. Nếu
chỉ một mình ta rời đi, sẽ không kinh động đến ai. Nhưng nếu muốn dẫn tất cả
mọi người cùng rời đi, kẻ đại năng đứng sau điều khiển tất cả chuyện này, nhất
định sẽ bị kinh động”
Lời vừa dứt, ba người còn lại mỗi người một vẻ kinh ngạc.
“Đại năng cường giả?” Lục Diễn không hiểu, đây chẳng phải là nhiệm vụ dành
cho luyện khí kỳ sao?
“Vị đại năng này từng trải qua một số chuyện, thực lực hiện tại không bằng
trước kia, nhưng hắn đã từng tham ngộ thiên địa pháp tắc, hiện giờ vẫn có thể
ảnh hưởng tới pháp tắc thiên địa. Ta phỏng đoán, cảnh giới đỉnh cao năm xưa
của hắn, vượt xa Hợp Thể kỳ, thậm chí Độ Kiếp kỳ cũng không đủ để hình
dung…”
“E rằng… đã chạm tới bán tiên”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Mấy người cảm thấy lời Tống Ly nói càng lúc càng huyền hoặc, huyền đến mức
giống như đang bịa chuyện.
Trong lòng nửa tin nửa ngờ. Tống Ly cũng đoán được họ sẽ không tin, nên
không nói thêm nữa.
“Dù sao thì, kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện trước kia có thực lực cực kỳ
mạnh, hiện tại vẫn không phải là đối tượng mà chúng ta có thể liên thủ chống
lại. Ta muốn bảo toàn tất cả mọi người ở đây, còn cần chờ một thời cơ thích
hợp. Khi thời cơ đến, ta sẽ lập tức dẫn mọi người rời đi”
Trước đó Tống Ly không chịu nói thật còn có thêm một tầng lo lắng, bởi trong
số những người mất tích này, phàm nhân chiếm đa số, còn tu sĩ thì ít nhưng lại
nắm giữ sức mạnh tuyệt đối.
Nếu nói rõ sự thật, e rằng các tán tu sẽ không ngoan ngoãn chờ tới khi thời cơ
chín muồi, mà sẽ để phàm nhân ở lại đây làm mồi nhử, rồi uy hiếp Tống Ly
dẫn họ rời đi.
Dương Sóc chọn tin Tống Ly, lý do cũng gần giống với việc Tống Ly chọn tin
hắn.
Trong mắt hắn, Tống Ly là người hiện tại nắm giữ thông tin tuyệt đối, nhưng
nàng không vì ưu thế này mà chọn chỉ mang theo hai người Lục, Tiêu rời đi, mà
ở lại cứu tất cả mọi người.
Vì vậy, sau khi Tống Ly nói rõ với hắn những việc cần làm, Dương Sóc lập tức đi
chuẩn bị.
Giếng nước trong thư viện đã cạn, phàm nhân lại không thể uống nước bên
ngoài, chỉ còn cách tìm các tu sĩ có thủy linh căn, ngưng tụ nước cho phàm
nhân uống.
Tống Ly đặc biệt dặn dò phải để các tu sĩ giữ gìn thực lực, nên việc để tu sĩ
thủy linh căn ngưng thủy chính là cách tiết kiệm linh lực nhất.
Mọi người cũng đều hiểu, cách này không thể cầm cự được lâu. Trên núi Túc
Sơn linh khí thưa thớt, không những khó hồi phục linh lực, mà họ còn phải
ngày ngày cảnh giác với cấm lệnh, lại còn phải học thuộc bài, căn bản không
có thời gian tu luyện.
…
Tan học, Lục Diễn đề nghị dẫn Tống Ly tới rừng quan tài, nhưng bị Tống Ly từ
chối.
“Ban đêm trong thư viện không nguy hiểm sao?” Lục Diễn thấy lạ.
Tống Ly lắc đầu: “Ban đêm, các huyễn ảnh trong thư viện sẽ xuất hiện thường
xuyên hơn, thủ đoạn giếc người cũng trở nên đa dạng hơn, nhưng chỉ cần ở
bên cạnh tiên sinh thì sẽ không có nguy hiểm”
Lục Diễn lau mồ hôi không biết từ đâu ra trên trán: “Bà ta mới chính là mối
nguy hiểm lớn nhất…”