Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 281: Tự mình đội mũ xanh



Cửa hàng trên thành phố đóng cửa nghỉ Tết sớm, còn cửa hàng ở huyện thì giống

năm ngoái, bán đến tận 29 Tết mới đóng cửa. Nhà Từ Đông Thăng về quê nhà

mẹ đẻ ăn Tết vào ngày 25 tháng Chạp.

Lâm Hoành đạp xe theo sau quá chậm chạp, nên cậu quyết định đạp thẳng đến

trấn trên, gửi xe ở nhà anh Hai Lâm, rồi dẫn theo ba chị em Quả Đào, Quả Mơ và

Quả Tử bắt xe về quê trước, chờ người nhà ra đón.

Lâm Tuệ ngồi sưởi nắng dưới gốc đa trước quầy tạp hóa, mẹ Lâm lấy mấy củ

khoai lang và bắp ngô ra nướng cho đám cháu chắt.

Chị dâu Cả đang trong tiệm chọn quần áo cho khách, không khí vô cùng náo

nhiệt.

Quần áo này cũng là nhập từ cửa hàng nhà cô em chồng, giá bán buôn giống hệt

giá để cho Cẩu Tử.

“Được rồi, tôi lấy cái này, lấy thêm cho mẹ chồng tôi một cái màu đỏ nữa, đều là

người cùng làng cùng xóm, cô bớt cho tôi chút nhé”

“Đã rẻ lắm rồi bác ơi, nhập vào 8 đồng, em cũng chỉ lấy bác 8 đồng, tiền vận

chuyển vất vả em còn chưa tính đấy”

“Quần áo này là hàng nhập từ Dương Thành về, người sành điệu bên ngoài đều

thích mặc. Bác sờ chất vải này xem, rồi cả màu sắc này nữa, tôn da bác lắm!”

Chị dâu Cả bán hàng nhiều thành quen, miệng lưỡi trơn tru, nói đâu ra đấy, dỗ

ngọt khách hàng khiến họ móc ví trả tiền ngay tắp lự.

Tiền thu được toàn là tiền lẻ hào xu, cũ nát nhăn nhúm, thi thoảng còn có cả tiền

xu leng keng.

Chị dâu Cả chẳng chê bai chút nào, tiền nào chẳng là tiền, chê cái gì chứ.

“Ái chà, quần áo đắt quá, thôi cho tôi hai đôi lót giày đi”

“Được, có lấy thêm tất không? Đây là tất ni lông, bền chắc lắm!”

“Được được được, cô lấy cho tôi hai đôi nữa, một đôi 1 hào 2 xu phải không?”

“Đúng rồi, của bác tổng cộng hết 2 đồng 8 hào”

“”

Ngày Tết quầy tạp hóa buôn bán tấp nập, Lâm Tuệ trong lòng cũng mừng thay

cho nhà mẹ đẻ.

An An đầu buộc hai cái nụ hoa màu đỏ, mặc áo bông đỏ rực, cổ quàng khăn lông

trắng muốt, trông xinh xắn đáng yêu như búp bê, trẻ con trong thôn đứa nào cũng

thích chơi cùng cô bé.

Đột nhiên cô bé cảm thấy cái nụ hoa trên đầu bị ai đó giật một cái, quay lại nhìn

thì ra là cái thằng Lâm Kim Bảo đáng ghét!

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Sao mày không cười?” Lâm Kim Bảo nhe hàm răng sún mất nửa cái răng cửa, đó

là “chiến tích” trong lần đánh nhau ngã gãy răng lần trước.

“Lêu lêu lêu mày chẳng cao lên tí nào, vẫn lùn tịt như thế!”

“Hứ!”

An An chạy ra sau lưng các anh, không thèm để ý đến nó.

vat/chuong-281-tu-minh-doi-mu-xanhhtml]

Khang Khang và Thường Thường bước lên, dang tay chắn trước mặt em gái:

“Lâm Kim Bảo, cấm mày bắt nạt em tao, không là tao đánh cho đấy!”

Lâm Kim Bảo liếc thấy Lâm Chí đang dẫn Lâm Quả hùng hổ đi tới, nó biết đây là

nhân vật không thể trêu vào trong thôn, hừ một tiếng rồi ngậm kẹo chạy biến về

nhà.

Lâm Tuệ vẫy tay gọi An An: “Bảo bối lại đây, mẹ buộc lại tóc cho con”

Cô cháu gái ngoại ngoan ngoãn đáng yêu còn được lòng người hơn cả đám cháu

nội lúc nhỏ, tim mẹ Lâm như muốn tan chảy.

Bà lắc đầu nhìn theo bóng dáng Lâm Kim Bảo: “Thằng Lâm Kim Bảo này đúng là

bị chiều hư rồi”

Lâm Tuệ vừa chải tóc cho con vừa thuận miệng hỏi: “Lâm Quế Mai còn hay về

giúp đỡ nhà mẹ đẻ không mẹ?”

Biểu cảm của mẹ Lâm khựng lại, đầu tiên ậm ừ một tiếng “Có”, chờ An An chạy đi

chơi, bà mới ghé sát tai con gái thì thầm: “Lâm Quế Mai có bầu rồi, con biết

không?”

Có bầu?

Lâm Tuệ kinh ngạc, chẳng phải “cái đó” của Chốc Tam không dùng được sao?

Còn có thể làm phụ nữ có thai à?

Không vòng vo tam quốc, mẹ Lâm kể ngay sự thật cho cô nghe.

Hóa ra Lâm Quế Mai mãi không có thai, cha mẹ cô ta cũng sốt ruột, sợ con gái bị

trả về, nhà mình không chiếm được lợi lộc gì nữa, bèn tìm đủ các loại thuốc

thang bí truyền cho cô ta uống.

Lâm Quế Mai không chịu nổi nữa, đành nói thật với cha mẹ là Chốc Tam bị bất

lực.

Cha mẹ cô ta cũng thuộc dạng “thần thánh”, biết chuyện không những không bảo

con gái ly hôn mà ngược lại còn bày mưu cho cô ta đi. xin giống.

Ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này, chuyện như vậy không phải hiếm, Lâm Quế

Mai là gái trẻ, lại còn trinh nguyên, muốn tìm người xin giống cũng dễ dàng.

Người cô ta tìm là một gã đàn ông độc thân, hai người đã để ý nhau từ sớm,

trước kia gã này cũng nhờ người đến làm mối, nhưng vì sính lễ ít nên nhà Lâm

Quế Mai chê không gả.

Lần này thì hay rồi, hai người lại làm vợ chồng hờ không danh không phận.

Nghe nói gã đàn ông kia còn rất hiếu thuận với cha mẹ Lâm Quế Mai, đến cả

thằng Lâm Kim Bảo cũng công khai gọi gã là “anh rể”.

Mặt Lâm Tuệ nhăn lại, Lâm Quế Mai đây là muốn lập hai gia đình song song à?

“. Trong thôn mình làm gì có bí mật, đầu thôn lợn nái đẻ con lúc nửa đêm thì

sáng ra cuối thôn đã biết hết rồi”

“Phụt ——” Lâm Tuệ phì cười trước ví von của mẹ, lại ngẫm nghĩ, “Tật xấu của

Chốc Tam bản thân hắn phải biết chứ, cha mẹ hắn trong lòng chắc cũng rõ, vợ có

bầu mà không nghi ngờ gì sao?”

Mẹ Lâm lật mặt bắp ngô đang nướng, chẳng hề ngạc nhiên: “Có khi người ta biết

tỏng từ lâu rồi ấy chứ, cũng ngầm đồng ý thôi. Chỉ cần chuyện không truyền đến

tai người thôn con, ai biết hắn nuôi con tu hú. Chứ nếu bản thân không có con,

kiểu gì cũng bị người đời chê cười cả đời”

Lâm Tuệ thầm nghĩ: Vì muốn có đứa con mà tự mình đội cái mũ xanh to đùng lên

đầu, đúng là chuyện lạ đời!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.