Khi Lâm Tuệ về đến nhà chồng, tin tức Lâm Quế Mai có thai đã lan truyền khắp
nơi, nghe nói đã được ba tháng rồi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nhà Chốc Tam vui mừng khôn xiết, quần áo cô ta không phải giặt, ngày nào cũng
được hai vợ chồng già hầu hạ tận răng. Lâm Quế Mai thực sự như đang mang
cục vàng cục bạc, một bước lên tiên làm bà chủ.
“Con trai, vỗ mạnh lên trên một chút, vuốt cho phẳng vào”
Khang Khang ngồi trên vai Từ Đông Thăng, năm nay thằng bé cao lớn hơn hẳn,
đã có thể giúp bố dán câu đối.
Cha Từ mẹ Từ từ sáng sớm đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, hồ dán cũng đã quấy
xong, chỉ chờ đám trẻ con sang dán câu đối treo đèn lồng.
Mẹ Từ quết hồ lên mặt sau chữ “Phúc”, cha Từ cười ha hả, hai tay xốc nách
Thường Thường nhấc bổng lên: “Nào, ông bế cháu dán nhé”
Bàn tay nhỏ bé của Thường Thường nắm chặt góc tờ giấy đỏ, lông mày nhíu lại,
vẻ mặt căng thẳng, dán lên cửa.
“Mẹ ơi, con dán thẳng chưa ạ?”
“Cũng tàm tạm” Lâm Tuệ đưa tay chỉnh lại một góc bị lệch.
An An nhảy cẫng lên, vô cùng sốt ruột: “Mẹ ơi mẹ ơi, đến lượt con dán!”
Nhà thím Vương năm nay cũng mua đèn lồng về treo, hai nhà náo nhiệt, vui vẻ vô
cùng. Tết đến xuân về là phải có không khí này, rực rỡ sắc màu.
“Năm nay nhà tôi cũng treo đèn lồng đấy!”
Đột nhiên có người bắt chuyện, thím Vương quay đầu lại, ngạc nhiên: “Ô kìa, đi
đâu về thế?”
“Lên thành phố mua mảnh vải đỏ” Mẹ Chốc Tam mở cái làn trên tay, rút ra một
mảnh vải lụa đỏ. Vẻ mặt đắc ý: “Tuy vải lụa này đắt, nhưng đắt xắt ra miếng, chất
liệu tốt, sờ vào mềm mại, mặc lên người thoải mái lắm”
Thím Vương cười ha hả, hùa theo bà ta: “Là phải mua vải đỏ rồi, bắt đầu may áo
cho cháu đích tôn chứ gì?”
Hai người đứng đó hàn huyên, Lâm Tuệ lau sạch hồ dính trên tay con, sau đó mới
quay đầu lại, vô tình chạm mắt với Lâm Quế Mai.
Lần này đối phương không né tránh, mỉm cười gật đầu chào hỏi rất nhẹ nhàng,
trên mặt toát lên vẻ thư thái chưa từng có trước đây.
Lâm Tuệ nhìn xuống dưới, dù mặc áo bông dày nhưng cũng có thể nhận ra vòng
eo cô ta đã to lên một vòng.
Mẹ Từ và mẹ Chốc Tam từng đánh nhau không chỉ một lần, đặc biệt nguyên
nhân còn do Lâm Tuệ gây ra, nên hai nhà không dễ gì hòa hoãn ngay được, bà
chẳng thèm để ý đến sự khoe khoang lộ liễu của mẹ Chốc Tam.
Bà đoán chắc đối phương cố ý đi qua phía nhà cũ này để chọc tức mình.
Lâm Quế Mai lại còn khoác tay mẹ chồng đi đường, mới có bầu thôi mà quan hệ
mẹ chồng nàng dâu đã tốt thế này rồi sao? Hay là đến đi đường cũng không biết
đi nữa, phải cần người dìu?
Treo xong đèn lồng, Từ Đông Thăng cũng không thả con trai trên vai xuống. Cả
nhà công kênh nhau cười nói vui vẻ về nhà nấu cơm, đợi đến bữa cơm tất niên lại
qua nhà cũ.
Thực đơn bữa tất niên đã được mấy nhà bàn bạc trước, mỗi nhà làm hai ba món
“tủ”, tránh bị trùng món.
Ăn cơm xong, Từ Quốc Hoa dẫn theo đám đàn em chạy đi đá bóng, người lớn thì
ngồi trong sân nghe đài radio đón giao thừa.
Anh Hai chị dâu Hai nhìn nhau, sau đó mở lời: “Cha mẹ, anh Cả chị Cả, hai vợ
chồng con gần đây đã bàn bạc rồi, muốn tách ra làm ăn riêng”
Anh Cả có chút bất ngờ, đưa tay vặn nhỏ âm lượng đài, mọi người im lặng lắng
nghe.
Chị dâu Hai giải thích: “Tính em thẳng thắn, có gì nói nấy. Lúc trước hai nhà làm
chung, một là vì lo lắng bên ngoài không yên ổn, hai là vì vốn liếng không đủ”
“Bây giờ xem ra làm hộ kinh doanh cá thể buôn bán không có vấn đề gì, vợ chồng
con cũng tích cóp được chút vốn, muốn ra ngoài làm riêng”
Cha Từ vẻ mặt nghiêm túc: “Các con thật sự không phải vì hai nhà có mâu thuẫn
nên mới tách ra đấy chứ?”
vat/chuong-282-muon-ra-o-rienghtml]
Chị dâu Hai cười cười: “Mâu thuẫn thì chắc chắn là có, sống chung một mái nhà
bát đũa còn có lúc xô nhau mà. Nhưng bọn con muốn kiếm nhiều tiền hơn nên
mới muốn ra làm riêng ạ”
bao không cần nhiều người như vậy, hơn nữa cây lớn phải chia cành, cũng giống
đạo lý chia nhà thôi. Tách ra, các anh chị tự làm tự hưởng, kiếm được mới nhiều”
Cha Từ ăn cơm bao nhiêu năm, không đến mức không hiểu đạo lý này, chỉ cần
không phải vì hai nhà xích mích mà tách ra là được.
“Vậy các con định đi đâu làm? Tìm được cửa hàng chưa? Việc nhà sắp xếp thế
nào?”
“Bọn con chưa tìm được cửa hàng, định nói trước với anh Cả chị Cả một tiếng”
Anh Cả gật đầu, vẻ mặt bình thường, không có gì bất mãn: “Anh hiểu ý các chú
thím, chờ tìm được cửa hàng xong, chúng ta chia đồ đạc trong tiệm ra, tiền cửa
hàng cũng chia đôi”
Chị dâu Cả cũng không muốn chiếm hời của nhà chú Hai: “Cửa hàng bây giờ lên
giá rồi, chúng ta cứ theo giá hiện tại mà chia”
Chị dâu Hai cũng tỏ thái độ: “Mấy cái lồng hấp kia cũng chẳng đáng bao nhiêu
tiền, để lại cho anh chị dùng cả đấy”
Hai bên coi như “chia tay trong hòa bình”, không khí dịu xuống hẳn.
Từ Đông Thăng lại mở miệng: “Trên trấn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có bấy nhiêu
người, anh chị Hai nếu không ngại xa thì lên huyện mua cửa hàng là tốt nhất, giá
cửa hàng trên đó tăng cũng nhanh”
Anh Hai há hốc mồm, anh chưa nghĩ tới chuyện này: “Lên huyện mở á? Thế một
gian cửa hàng tốn bao nhiêu tiền?”
“Phải xem anh chị mở ở đoạn đường nào. Nhưng bán bánh bao cũng không cần
chỗ quá rộng, một ngàn đồng chắc là mua được cửa hàng mười mấy hai mươi
mét vuông. Nếu mua nhà cũ rồi sửa lại thành mặt tiền cửa hàng thì 800 đồng
cũng có thể mua được”
Thấy anh Hai có vẻ dao động, mẹ Từ đấm đấm đầu gối: “Chân cẳng mẹ giờ
cũng không làm được việc nặng, năm nay không định xuống ruộng nữa, ở nhà
trông quầy tạp hóa là được. Con cái mấy đứa cứ bảo sang đây ăn cơm, mẹ trông
cho”
Mấy anh chị nghe vậy đều mừng rỡ, con cái có người trông nom thì hai vợ chồng
đều có thể ra tiệm kiếm tiền, bớt thuê một người làm là tiết kiệm được một phần
tiền công.
“Vậy để chúng con lên huyện xem có cửa hàng nào thích hợp không!” Anh Hai
cười nói.
“Năm nay nhà con cũng không nuôi lợn nữa, phiền phức quá”
Chị dâu Cả cũng nói: “Nhà con cũng thế”
Tách ra làm riêng rồi, chị cũng phải ra tiệm phụ giúp mỗi ngày, không rảnh nuôi
lợn.
Từ Đông Thăng nhíu mày: “Thế nhà mình sau này Tết nhất không có thịt đầu lợn
ăn à?”
Ôi chao, nghĩ thôi đã thấy tiếc.
Mẹ Từ lườm hắn một cái: “Mày muốn ăn thì mày tự nuôi ở nhà đi, nói đến lại nhớ
mảnh đất sau nhà mày giờ nuôi có mấy con gà, phí cả đất”
Từ Đông Thăng không cần suy nghĩ từ chối ngay tắp lự: “Không được, nuôi lợn ở
nhà hôi chết đi được, con làm gì có thời gian đi cắt cỏ lợn, dọn chuồng lợn chứ,
con còn phải ra ngoài trông cửa hàng kiếm tiền”
Hắn tuyệt nhiên không nhắc đến vợ mình.
“Mày chỉ được cái lười, nhà anh Cả anh Hai mày nuôi có thấy hôi chết đâu, hơn
nữa chẳng phải cái Tuệ ở nhà sao?”
Từ Đông Thăng trợn tròn mắt: “Sao có thể để vợ con đi nuôi lợn được? Lợn nó
húc vợ con thì làm thế nào?”
“Xéo đi! Mày mới bị lợn húc ấy!” Lâm Tuệ vỗ mạnh một cái vào lưng hắn.
“Hì hì, anh chỉ thuận miệng nói thế thôi mà”
“Ha ha ha ha ha”