Đại Càn lịch, mười vạn bảy trăm hai mươi mốt năm. Hóa ra… đã trôi qua lâu
đến vậy rồi.
Không khí lặng như tờ. Rất lâu sau, hắn mới nhìn về phía Tống Ly, người vẫn
luôn trả lời mình: “Chúng ta… thắng rồi sao?”
Sống mũi Tống Ly bỗng cay xè.
“Mười vạn năm trước, Nam bộ Yêu quốc phát động xâm lược. Càn Đế ngự giá
thân chinh, khi đại quân tới nơi thì ải Già Nam đã bị đội tiên phong của yêu tộc
phá vỡ, đại quân yêu tộc áp sát”
“Mất đi Già Nam quan tuyến phòng thủ cuối cùng, đại quân yêu tộc sẽ trực
tiếp tràn vào lãnh thổ Đại Càn. Khi đó, không biết bao nhiêu sinh linh sẽ lâm
vào cảnh đồ thán, thậm chí quân đội Đại Càn cũng có thể bị đánh tan. Một
khi yêu tộc chiếm được tài nguyên lãnh thổ, nhân tộc sẽ hoàn toàn trở thành
lương thực của chúng”
“Tu bổ Già Nam quan cần thời gian, nhưng đại quân yêu tộc đã tới sát bên, căn
bản không kịp. Lúc này, sư tôn của Càn Đế – tiền bối Kỷ Quân An chủ động xin
xuất chinh, dẫn một đội quân tiên phong ra khỏi Già Nam quan, tiến về phía
nam, đến khu vực tiếp giáp giữa Trung Ương Đại Lục và Nam bộ Yêu quốc là
Khải Thiên Địa, phát động tập kích, nhằm kéo dài thời gian cho việc tu sửa Già
Nam quan”
“Khi ấy, Khải Thiên Địa còn có tên là ‘cấm địa của nhân loại’. Nhân tộc tiến vào
nơi này thì không thể lưu lại lâu, mỗi ngày trôi qua sẽ tổn thất một sợi tinh
hồn. Khi tinh hồn tiêu tán hoàn toàn, con người sẽ quy về hư vô”
“Vì thế, đội quân tiên phong do Kỷ Quân An dẫn đầu ngay từ đầu đã biết đây là
con đường không có ngày trở về. Trước khi xuất chinh, bọn họ đều chuẩn bị
sẵn cho mình một cỗ quan tài, để tỏ rõ quyết tâm”
“Mỗi khi cơ thể mất đi một sợi tinh hồn, trí lực và ký ức đều sẽ bị ảnh hưởng.
Do đó, trên đường hành quân, mỗi buổi sáng khi tỉnh lại, việc đầu tiên của đội
quân tiên phong chính là xác nhận lại bản thân là ai, tên gì, tới đây để làm gì”
“Ngày thứ ba sau khi tiến vào Khải Thiên Địa, Kỷ Quân An dẫn quân phát động
tập kích. Lần này quả thực đánh cho đại quân yêu tộc trở tay không kịp, bởi
chúng không ngờ rằng quân đội nhân tộc lại dám tiến vào Khải Thiên Địa”
“Đại quân yêu tộc rút lui ba nghìn dặm. Đội tiên phong chiếm lấy doanh địa
của yêu tộc, tạm thời đóng quân, nhưng lại gặp đại họa trong một lần đi lấy
nước”
“Cũng chính lần đó, yêu trùng Lục Nhãn Hắc Phù lần đầu tiên xuất hiện trong
tầm mắt nhân tộc. Trong cuộc tổng tiến công của Yêu quốc vào Trung Ương
Đại Lục, tộc Lục Nhãn Hắc Phù rời khỏi thủy vực vốn sinh sống, tiến vào tất cả
nguồn nước trong Khải Thiên Địa”
“Nhờ đặc tính giỏi ẩn nấp trong nước, chúng không bị nhân tộc phát hiện
trước”
“Khi các binh sĩ uống nước Khải Thiên Địa, Lục Nhãn Hắc Phù theo nước tiến
vào cơ thể, trong khoảnh khắc hút cạn toàn bộ máu huyết. Lần đó, đội quân
tiên phong thương vong thảm trọng”
“Không thể lấy nước tại chỗ, đan dược và linh thực dùng để bổ sung thể lực
lại càng trở nên khan hiếm. Hơn nữa, sau khi bị đánh mạnh, đại quân yêu tộc
lập tức nghĩ ra đối sách”
“Chúng không điều động đại quân, mà chia thành nhiều đội nhỏ, vòng qua hai
cánh trái phải, ý đồ bao vây đội quân của Kỷ Quân An”
“Kỷ Quân An lập tức hạ lệnh: bất kỳ ai cũng không được hành động đơn lẻ. Một
khi tu sĩ đơn độc gặp phải yêu tộc đang âm thầm vây tới, tuyệt đối không có
đường sống”
“Hơn nữa, bọn họ không thể tiếp tục kéo dài”
“Trong quân đã bắt đầu có người vì tinh hồn hao kiệt mà tiêu vong. Yêu tộc
cũng đang chờ điều đó, chờ Khải Thiên Địa mài mòn sạch tinh hồn của đội
quân nhân tộc này. Mà khoảng thời gian ấy, căn bản không đủ để trận pháp sư
Đại Càn sửa xong Già Nam quan”
“Ba nghìn dặm, đối với một số yêu tộc mà nói, chỉ cần nửa ngày là tới. Muốn
kéo chân chúng lại, chỉ còn cách chủ động phát động tiến công”
con/chuong-44-bay-van-nam-hoa-binhhtml]
“Trong khoảnh khắc ấy, đội quân tiên phong tựa như lưỡi kiếm sắc bén nhất
mà Đại Càn vung ra, lấy thế công liều mạng đánh lùi địch quân về phía nam
hàng chục vạn dặm. Nơi xương cốt họ chôn vùi cách đất nước bao xa, thì
người thân và bách tính nơi quê nhà lại an toàn bấy nhiêu”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
“Nửa tháng sau, Già Nam quan được xây dựng xong. Khi yêu tộc lần nữa xâm
lấn, trên thành, Nỏ tiễn không bỏ sót bất kỳ kẻ địch nào xung phong. Càn Đế
đích thân chỉ huy tác chiến, yêu tộc thảm bại, buộc phải cúi đầu cầu hòa,
cùng Đại Càn lập ước bảy vạn năm thái bình”
“Đại Càn thắng rồi. Nhưng đội quân tiên phong do Kỷ Quân An dẫn đầu… không
một ai sống sót trở về”
Họ đã liều mạng xông pha, dùng chính sinh mệnh của mình đổi lấy con đường
hòa bình bảy vạn năm cho Đại Càn. Nhưng đến cuối cùng, họ vẫn không thể
tận mắt chứng kiến kết cục.
“Thắng rồi… thắng rồi…” Người đàn ông lặp lại từng chữ, gương mặt nở nụ cười,
trong đôi mắt lấp lánh lệ quang.
Những lời kể chậm rãi của Tống Ly cũng hoàn toàn đánh thức ký ức hỗn loạn
trong hắn. Hắn nhớ ra rồi.
Mười vạn năm trước, vị đế vương trẻ tuổi đứng trên phế tích Già Nam quan,
mặc cho gió táp mưa sa, vẫn cố chấp đứng đó, nhìn chằm chằm về phương
nam nơi yêu tộc xâm lấn. Khoảnh khắc ấy, hắn biết rõ: người này xứng đáng
làm đệ tử của mình, cũng xứng đáng làm quân vương của Đại Càn.
…
“Trẫm đã nói rồi! Trẫm sẽ đứng ở đây, cùng toàn thể tướng sĩ Đại Càn tử thủ
phòng tuyến! Trẫm không lùi, Đại Càn tuyệt đối không thua!”
Càn Đế đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này, người đứng
sau lưng hắn không phải nội thị đến khuyên can.
Một tiếng cười khẽ quen thuộc vang lên, khiến hắn không khỏi quay đầu lại.
Tiên sư áo trắng chẳng biết đến từ lúc nào, trong mắt vẫn là nụ cười phóng
khoáng quen thuộc. Giữa bầu không khí căng thẳng, đè nén suốt nhiều ngày,
nụ cười ấy lại khiến vị đế vương trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, như thể trở về
những năm tháng từng theo sư tôn du hành tứ phương.
“Sư tôn, người sao lại tới đây?”
“Đến xem kẻ muốn cùng tướng sĩ tử thủ phòng tuyến,” tiên sư cười nói, “tiện
thể báo cho ngươi biết, vi sư phải xuất chinh rồi”
Tiệm đóng quan tài ở Già Nam quận ngày đêm vang lên tiếng đinh đinh đang
đang.
Nghe nói có không ít quân lính đặt quan tài, cũng chẳng biết là đặt cho ai, số
lượng lại nhiều đến thế.
Vừa bước ra khỏi tiệm quan tài, quay đầu đã vây chặt một đoàn trạm dịch.
“Còn ta nữa, còn ta nữa! Nhà ta ở Thanh Hà quận, huyện Dương Xương, thôn Lý
Gia Trang. Vào thôn rẽ trong, nhà thứ năm là tới. Trong nhà chỉ có mỗi mẹ ta,
bà bị mù, chẳng nhìn thấy gì. Ta gửi thêm tiền cho ngài, làm ơn tới lúc đó đọc
thư cho bà nghe. Nếu mẹ ta hỏi mấy thứ này từ đâu ra, ngài cứ nói con trai bà
ở trong quân làm quan lớn, thăng tiến như diều gặp gió. Còn nữa, nói với mẹ ta
rằng sau khi thăng quan thì bận lắm, sau này e là không thể thường xuyên về
nhà…”
“Ở đây, ở đây! Đây là thư của ta, còn có đồ gửi về nhà. Làm ơn giúp ta đưa tới.
Gửi xong thì ở lại nhà ta xem chừng một lát. Trong này có một nửa là sính lễ ta
chuẩn bị cho em gái. Đừng để bà nội ta lấy hết. Ta biết bà muốn giữ lại cho ta,
nhưng con gái xuất giá, sính lễ nhiều thì sang nhà chồng mới sống tốt. Sau
này ta không còn nữa, cũng không thể để em ấy bị người ta ức hiếp”
Trạm dịch biết rõ, đây đều là những tướng sĩ sắp tiến vào Khải Thiên Địa chịu
chết, không dám chậm trễ, từng điều từng điều ghi chép cẩn thận. Đột nhiên
nghe thấy một cái tên, ông lập tức ngẩng đầu.
“Thiệu Cương đúng không? Đây là áo bông năm nay nương tử ngươi gửi cho
ngươi. Ngươi có một người vợ tốt đấy, năm nào cũng gửi quần áo mới!”