Lời vừa dứt, trong đám đông lập tức có một binh sĩ trẻ tuổi trở thành tâm điểm
của mọi ánh nhìn đầy ngưỡng mộ.
“Ai mà chẳng biết A Cương có người vợ tốt chứ, năm nào đến đông cũng gửi áo
bông. Chẳng lẽ doanh trại lại bạc đãi chúng ta hay sao?”
“Ha ha ha, bọn ta thì không có phúc đó rồi. A Cương, là gửi thư cho thê tử à?”
“Ừ”Binh sĩ trẻ gật đầu, trên gương mặt chẳng rõ là cười hay là khổ.
“Không dặn dò thêm gì sao? Trong thư gửi nương tử, ngươi viết những gì vậy?”
Thiệu Cương cẩn thận nhận lấy áo bông:“Cũng chẳng có gì… chỉ là khuyên
nàng tái giá”
Lời vừa nói ra, bầu không khí vốn náo nhiệt không tránh khỏi trầm xuống.
“Một nương tử tốt như vậy, A Cương ngươi nỡ sao?”
“Haiz, có gì mà không nỡ,” Thiệu Cương cười khổ vài tiếng, “chỉ sợ nàng không
tìm được người tốt thôi”
Nói xong, hắn lấy toàn bộ gia sản tích góp trong quân doanh ra, giao cho trạm
dịch cùng bức thư gửi đi.
Thiệu Cương lại cười, để lộ hàm răng trắng:“Coi như là sính lễ ta thêm cho
nàng, làm phiền ngài rồi, nhất định phải đưa tới”
Trạm dịch lau khóe mắt, vừa ghi chép từng dòng lên giấy vừa nói:“Ừ, yên tâm
đi, ta sẽ chuyển đủ cả”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Đêm tối như mực, hơn vạn cây đuốc tựa như những vì sao đỏ rơi xuống nhân
gian.
Trước phế tích Già Nam quan, đại quân chỉnh tề xuất phát. Người đứng đầu
cũng đã cởi bỏ áo trắng, thay bằng bộ giáp bạc sáng loáng. Khi điểm quân,
thân hình ông nhanh chóng xuyên qua hàng ngũ, rồi từng gương mặt non nớt
bị ông thẳng tay đá văng ra khỏi đội hình.
Lực đạo không hề nhẹ, đám tân binh ấy bị đá ngã lăn tới tận phế tích Già Nam
quan mới dừng lại.
Có người không phục, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy vị Kỷ sư ngày
thường ôn hòa dễ nói chuyện, lúc này sắc mặt lạnh băng như chính bộ khôi
giáp trên người.
“Một đám tân binh lông còn chưa mọc đủ, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện
xông lên phía trước. Các ngươi quá yếu, ít nhất cũng phải rèn luyện thêm hai
mươi năm nữa!”
Ánh mắt của Kỷ Quân An khiến bọn họ không dám bước vào đội quân thêm lần
nào nữa.
Đại quân xuất chinh, cuồn cuộn áp về phương namChuyến đi này, không còn
ngày trở lại.
Trên phế tích, vị đế vương trẻ tuổi nhìn ánh lửa dần xa, hai đầu gối nặng nề quỳ
xuống nền đất đá sắc nhọn. Khoảnh khắc ấy, đất đá vỡ vụn, trên y phục cũng
thấm ra vệt máu.
Hắn vẫn nhìn theo từ xa. Ở đó có những nam nhi nhiệt huyết nhất của Đại Càn,
có những chính đạo tu sĩ hàng yêu trừ ma, có hy vọng bảo vệ giang sơn không
bị yêu tộc giày xéo, và còn có người sư tôn mà hắn kính trọng và nương tựa
nhất.
…
Càn Đế vẫn luôn chờ đợi, chờ ngày vị sư tôn mà hắn kính trọng nhất trở về.
Ông đã trở về, nhưng thời điểm lại sai lầm, ngược lại còn làm tổn thương chính
những con dân Đại Càn mà ông từng một lòng bảo vệ.
Sau khi khôi phục ký ức, Kỷ Quân An cũng nhớ lại tất cả. Trong Khải Thiên Địa
khi ấy, các tướng sĩ bên cạnh lần lượt ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại một
mình ông. Chỉ với sức của một người, ông vẫn cứng rắn ép đại quân yêu tộc lùi
lại hàng vạn dặm.
Ông còn nhớ rất rõ khoảnh khắc cuối cùng, khi thân thể rơi từ trên không trung
xuống, chìm vào một vùng thủy vực trong Khải Thiên Địa. Nhục thân bị lũ Lục
Nhãn Hắc Phù trong nước chia nhau nuốt chửng, chỉ còn lại một tia tinh hồn
cuối cùng theo dòng nước trôi đi.
Mười vạn năm trôi qua, thế sự đổi thay, bể dâu hóa nương dâuTia tinh hồn
cuối cùng ấy cứ thế, không biết không hay, lang thang khắp nơi.
Tu vi của ông, có lẽ đúng như lời Tống Ly nói, đã bước vào cảnh giới
“tiên”Cũng chính vì vậy, tia tinh hồn này mới có thể lưu chuyển suốt mười vạn
năm mà không tiêu tan.
con/chuong-45-buoi-hoc-cuoi-cunghtml]
Nhưng ông vẫn không thể tỉnh lại, cho đến một ngày, khi phiêu bạt tới con hào
hộ thành bên ngoài huyện Khánh Vĩnh, bỗng ngửi thấy một luồng yêu khí mà
ông căm ghét đến tận xương tủy.
Việc chống lại yêu tộc đã khắc sâu vào bản năng của ông, vì thế ông tỉnh dậy.
Tinh hồn ký sinh trong thân thể hồ yêu Yến Châu. Sau một tháng dần thích
nghi, ông lại dựa theo bản năng khi còn sống, bày ra trên núi Túc Sơn thượng
cổ mê trận và dựng nên Thiên Ẩn thư viện.
Khi ấy, ông vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không biết vì sao mình lại dạy học,
cũng không biết nơi này đã chịu ảnh hưởng từ thiên địa pháp tắc trên người
mình. Túc Sơn biến thành Khải Thiên Địa năm xưa, biến thành chiến trường
giữa nhân tộc và yêu tộc.
“Bảy vạn năm hòa ước đã qua, nhưng phòng tuyến của Đại Càn vững như
thành đồng vách sắt. Dưới sự trị vì của Càn Đế, nơi này không còn chiến loạn
nữa”
Tống Ly chậm rãi nói.
“Đại Càn nước mạnh dân giàu, biển lặng sông trong”
“Ngài và các tiền bối ấy không hề hy sinh vô ích. Thịnh thế Đại Càn mà các
ngài hằng mong đợi, đã sớm đến rồi”
Kỷ sư mắt ngấn lệ: “Tốt… tốt lắm…”
Khi Tống Ly kể lại đoạn lịch sử ấy, các tu sĩ đang trong tư thế sẵn sàng chiến
đấu xung quanh đều lặng lẽ hạ vũ khí trong tay.
Kỷ Quân An là người thế nào chứ? Sư Tôn của đế vương, danh tướng Đại Càn,
bậc trung liệt hiếm có. Xoay chuyển càn khôn khi sóng dữ đổ ập, chống đỡ tòa
nhà sắp sụp!
Bia trường sinh của Kỷ sư sừng sững ở kinh thành suốt mấy vạn năm, trong
lòng bách tính đã sớm trở thành tín ngưỡng bất diệt. Chỉ cần còn một chút
lương tri, không ai nỡ chĩa vũ khí về phía Kỷ sư.
Ánh mắt Kỷ sư lần lượt quét qua từng người trước mặt, rồi ông ngửa đầu cười
lớn, trong tiếng cười còn mang theo nước mắt.
“Ha ha ha, tốt! Các ngươi đều là đệ tử tốt của ta, cũng là con dân tốt của Đại
Càn!”
Thanh khí quanh người ông dâng lên, khoảnh khắc tiếp theo, vị trí cây cối
trong rừng nhanh chóng biến đổi, tất cả đều trở về chỗ cũ ban đầu, mê trận
hành quân trên núi Túc Sơn cũng theo đó mà giải trừ. Trên đỉnh núi, Thiên Ẩn
thư viện và rừng quan tài cũng đồng thời biến mất.
“Không ngờ đã mười vạn năm trôi qua rồi, quãng thời gian này, đã khiến các
ngươi chịu khổ”
“Nếu sứ mệnh của ta đã hoàn thành, vậy hôm nay, ta sẽ giảng cho các ngươi
bài học cuối cùng!”
Lời vừa dứt, có người lập tức trở nên căng thẳng. Có lẽ vì đã học suốt hai
tháng, phản xạ có điều kiện đã hình thành. Nhưng “bài học cuối cùng” mà Kỷ
sư nói tới, hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng.
“Biện Cao Ấp, ngươi bẩm sinh thể chất yếu ớt, chắc cũng vì vậy mới chọn con
đường tu đạo. Ta truyền cho ngươi một môn công pháp chuyên cải thiện thể
chất. Sau này nhớ chăm chỉ tu luyện mỗi ngày, không quá hai năm, thể chất
của ngươi nhất định sẽ không khác gì tu sĩ bình thường”
Một đạo thanh khí nhập vào mi tâm Biện Cao Ấp, trong mắt hắn lóe lên niềm
vui.
“Tiết Trác, đao của ngươi dùng không tệ, nhưng đao pháp lại quá tạp! Ta
truyền cho ngươi Tật Phong Đao Thuật. Nếu ngươi có thể kết thành Kim Đan,
đao pháp này có thể luyện đến mười hai tầng, đủ để ngươi gây dựng sự
nghiệp”
Lại một đạo thanh khí nhập vào mi tâm Tiết Trác, niềm vui của hắn còn lớn
hơn cả người trước. Đây chính là Tật Phong Đao Thuật đã thất truyền từ lâu!
“Dương Sóc, song linh căn vốn là tư chất không tệ, nhưng ngươi lại là thủy hỏa
song linh căn. Thủy hỏa tương khắc, tu hành gặp trở ngại, chắc đây cũng là lý
do các tông môn không chịu thu nhận ngươi”
Nghe đến đây, thần sắc Dương Sóc sa sút rõ rệt, hiển nhiên Kỷ sư đã nói trúng
tâm sự.
Hắn không biết mình đã gõ cửa bao nhiêu môn phái, từ Ngũ Đại Tiên Môn cho
đến các tông phái lớn nhỏ khác, nhưng không nơi nào chịu thu nhận hắn.
Thậm chí còn khẳng định thủy hỏa linh căn xung đột, hấp thu một phần linh
khí thì đồng thời tiêu hao một phần linh khí, với tư chất như hắn, nhiều nhất chỉ
tu luyện đến Trúc Cơ, cả đời cũng không thể kết đan.
Nhưng hắn không chịu nhận mệnh. Ngày đêm khổ tu, chỉ để chứng minh bọn
họ đã nhìn sai, rằng mình nhất định có thể kết đan.
Thế nhưng sự thật lại đúng như những gì họ nói. Hắn đã bước vào Trúc Cơ hậu
kỳ nhiều năm, không những không có dấu hiệu kết đan, mà tu vi còn mơ hồ
xuất hiện xu hướng thụt lùi.