“Ngũ ca, dừng tay đi Ngũ ca!”
Thấy mình bị Tống Ly dùng làm lá chắn, bị đẩy thẳng về phía những mũi hỏa
châm do Lư Bang phóng ra, tu sĩ Luyện Khí kia mặt mày tái mét, gào thét điên
cuồng.
Nhưng hỏa châm đã xuất thủ thì nào có thể thu lại. Lư Bang trơ mắt nhìn
những mũi châm lửa cắm đầy lên người tên đàn em, rồi lại bị Tống Ly một
chưởng đẩy ngược về phía mình.
Ngay lúc Lư Bang còn đang do dự có nên lấy tên tiểu đệ này làm bia đỡ đạn
hay không, một bóng trắng đã lóe lên, thân hình Tống Ly linh hoạt lao thẳng
lên lầu hai.
Sắc mặt Lư Bang trầm xuống, chẳng kịp nghĩ nhiều: “Chặn nàng ta lại! Đừng
để nàng ta lên lầu hai!”
Bọn họ chỉ bố trí kết giới ở tầng một của khách điếm, dù bên dưới có xảy ra
động tĩnh gì thì người ngoài phố và khách ở lầu hai cũng sẽ không nghe không
thấy. Nhưng một khi Tống Ly xông lên lầu hai, kinh động đến khách trọ, bọn họ
căn bản không có cách nào thu dọn hậu quả!
Đám người ào lên, bám sát phía sau Tống Ly, nhưng thân pháp của nàng
nhanh đến mức gần như để lại tàn ảnh, mấy người họ căn bản không đuổi kịp!
Bọn họ đâu biết rằng, thân pháp của Tống Ly là do chính tay dì Lưu dạy.
Trong ba người, Lục Diễn có thuần dương thể, Tiêu Vân Hàn có kiếm linh thể,
chỉ riêng Tống Ly là không có gì cả. Để khi chiến đấu không phải khiến hai
người kia phân tâm chăm sóc mình, dì Lưu và đạo nhân Tinh Vũ đã đặc biệt
coi trọng việc rèn luyện thân pháp cho nàng.
Bởi vậy, Tống Ly cũng đã chịu không ít khổ sở.
Thấy Tống Ly đã lên được lầu hai, Lư Bang hất văng kẻ đồng bọn đang lao tới,
thân hình lóe lên đuổi theo.
Một đám tu sĩ sắp sửa Trúc Cơ, vậy mà lại không đuổi kịp một nữ tu Luyện Khí
tầng mười một, hắn bắt đầu hoài nghi đám tiểu đệ mình thu nhận có phải toàn
phế vật hay không!
Lư Bang là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, lúc này vận chuyển toàn bộ linh lực dồn vào
hai chân, rất nhanh đã rút ngắn khoảng cách với Tống Ly.
Nhưng nhờ ưu thế đã tạo ra trước đó, Tống Ly cũng sắp tới được trước cửa
phòng. Trận pháp trong phòng đã bị nàng cải động, chỉ có thể ra chứ không
thể vào, phù bài duy nhất có thể tiến vào trận pháp đang ở trên người nàng.
Vào được bên trong, có lẽ có thể cầm cự với bọn người bên ngoài một thời
gian, sau đó tìm cơ hội mang Trường Sinh rời đi.
Nàng đã tính toán xong cả rồi, hơn nữa trước mắt đã gần chạm tới cửa phòng.
Trong không gian đột nhiên xuất hiện hai luồng sinh cơ xa lạ…
Ngay sau đó, một sợi dây đen rắn chắc như con rắn du động từ phía sau
đánh tới, trong nháy mắt siết chặt cổ Tống Ly. Uy áp Kim Đan kỳ kèm theo
khiến tay chân nàng cứng đờ, hoàn toàn không thể nhúc nhích!
Linh lực trên sợi dây đen lại chấn động một lần nữa, đầu óc Tống Ly trống
rỗng, lập tức ngất đi.
“Nhị ca! Tứ ca!” Lư Bang vội vàng đuổi tới, nhìn thấy hai người đột ngột xuất
hiện trên hành lang, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Người được gọi là nhị ca là một tà tu Kim Đan kỳ, lúc này đang thu lại sợi dây
đen, kéo Tống Ly ngã xuống dưới chân mình.
“Hừ, ngay cả một nữ tu Luyện Khí kỳ cũng không bắt nổi. Nếu ta không kịp
chạy tới, các ngươi đã gây họa lớn rồi!”
Sắc mặt lão nhị đầy giận dữ. Nếu không phải sáng nay nghe lão tam nhắc tới,
trong lòng hắn mơ hồ sinh ra dự cảm không lành, tính thêm một bước, thì hôm
nay cả băng nhóm này e rằng đã bị bắt trọn gói vì để lộ tin tức!
Lư Bang bị mắng đến xấu hổ không chịu nổi, toàn bộ tức giận đều trút lên
người Tống Ly, hung hăng đá một cước vào kẻ đang hôn mê.
“Con đĩ khốn, đợi mày tỉnh lại xem tao có hành chết mày không!”
“Đủ rồi,” lão nhị lại nói, “chỗ này không nên ở lâu, đi trước đã. Lão tứ, ngươi ở
lại xử lý đứa nhỏ kia”
Trong phòng, Tống Trường Sinh đang vẽ tranh thì vô ý làm rơi nghiên mực,
mực đen loang đầy sàn.
con/chuong-56-nhoc-con-mau-mo-cuahtml]
Nó đứng ngẩn người nhìn, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Mẹ đã
dặn, phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng, bất kể ai gõ cửa cũng không được
đáp lại. Trên người mẹ có phù bài mở trận pháp, nàng có thể tự mình đi vào.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng gấp gáp, dường như thấy nó mãi không
mở cửa, ngoài kia liền vang lên một giọng nói:
“Nhóc con, mẹ ngươi gọi ngươi xuống dưới ăn cơm!”
Tống Trường Sinh quay đầu nhìn nén hồn hương đặt trên bàn. Nó không ăn
được đồ ăn của người sống, trừ khi dùng hồn hương.
Tống Trường Sinh không để ý tới tiếng gọi bên ngoài. Người ngoài kia thấy dụ
dỗ không có tác dụng, lập tức đổi giọng:
“Tiểu súc sinh, nếu mày còn không ra thì tao sẽ đánh chết mẹ của mày!”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Lời vừa dứt, chiếc vòng vàng trên cổ tay Tống Trường Sinh liền có phản ứng,
trong nháy mắt bộc phát ánh kim. Từng tia oán khí dù bị chiếc vòng vàng trấn
áp vẫn không ngừng tràn ra.
Lão Tứ áp tai sát khe cửa, mơ hồ nghe động tĩnh bên trong, lại tiếp tục nói:
“Giỏi lắm, nhóc ranh, còn không mở cửa à? Bây giờ tao sẽ giếc mẹ mày cho
xem, tao coi—”
Lời còn chưa dứt, “cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Trên mặt lão Tứ thoáng hiện vẻ mừng rỡ, động tác cực nhanh bóp chặt cổ
Tống Trường Sinh, bước vội vào phòng rồi tiện tay khép cửa lại.
“Nhóc ranh đề phòng cũng kỹ thật, con mẹ ngươi quả là có chút bản lĩnh đấy!”
Cổ của trẻ con vừa nhỏ vừa mềm, lão Tứ đâu phải chưa từng bóp qua. Hắn
dùng hết sức lực, chắc chắn có thể bóp gãy trong một lần.
Nhưng cổ của đứa trẻ trước mắt lại thế nào cũng không bóp gãy được, thậm
chí trên mặt nó không hề lộ ra chút biểu cảm đau đớn nào.
Lão Tứ chìm đắm trong khoái cảm ngược sát, nào để ý tới những điều ấy, hắn
cười dâm đãng nói tiếp:
“Mẹ mày trông cũng chỉ chừng mười lăm tuổi, không ngờ con đã ba tuổi rồi,
đúng là người không thể trông mặt mà bắt hình dong, sau lưng chắc còn dâm
đãng tới mức nào nữa!”
Đột nhiên, bàn tay đứa trẻ đặt lên người hắn, chiếc vòng vàng trên cổ tay trắng
nõn lộ ra những vết nứt mờ mờ. Lão Tứ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn,
bóp lâu như vậy mà vẫn chưa chết?
Nhìn ánh mắt căm hận lộ ra trong mắt Tống Trường Sinh, lão Tứ lại càng đắc ý:
“Đứa tạp chủng, còn dám trừng tao à? Tao nói cho mày biết, đợi mày xuống
địa ngục rồi, chẳng qua được mấy ngày tao sẽ cho mẹ mày xuống đó cùng
mày, ha ha ha ha—”
Lão Tứ cười ngông cuồng, nhưng ngay khoảnh khắc sau, tiếng cười của hắn
bỗng chốc tắt ngấm.
Không biết từ lúc nào, chiếc vòng vàng trên tay đứa trẻ đã hoàn toàn vỡ nát.
Cùng với sự vỡ vụn ấy, oán khí cuồn cuộn như mãnh thú khát máu, không chỗ
nào không xâm nhập, ập thẳng vào cơ thể hắn. Chỉ trong chớp mắt, ngũ tạng
lục phủ bị oán khí nghiền nát, đan điền và toàn bộ kinh mạch cũng bị phá hủy
tan tành.
Nụ cười vẫn còn đông cứng trên mặt lão Tứ, nhưng máu tươi lẫn thịt vụn đã
trào ra từ thất khiếu, tạo nên sự đối lập ghê rợn với gương mặt tái nhợt kia.
Hắn tận mắt nhìn thấy thân xác mình ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sinh cơ,
nhưng bàn tay đứa trẻ vẫn còn đặt trên hồn thể của hắn!
Tất cả xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, mạng của hắn đã mất!
Đứa trẻ trước mắt không biết là quái vật gì, toàn thân đã bị hắc khí tuyệt vọng
bao phủ. Hồn thể của lão Tứ muốn chạy trốn, nhưng trong bàn tay nhỏ bé kia
dường như có một lực hút khủng khiếp, mặc cho hắn giãy giụa thế nào cũng
không thể thoát ra!
Rốt cuộc đây là thứ quái vật gì?!
Lão Tứ điên cuồng giãy giụa muốn thoát thân, nhưng ngay sau đó, Tống
Trường Sinh há miệng, hồn thể của hắn cũng lập tức mất kiểm soát, bay thẳng
về phía vực sâu đen ngòm trong cái miệng ấy…
Ở một góc âm u nào đó của Tung Quận, ngọn hồn đăng thuộc về lão Tứ chớp
lên một cái, rồi “tách” một tiếng tắt hẳn.