Tống Ly cũng rất hứng thú với vụ án độc thảo bị cấm mà Lăng Viễn nhắc tới.
Có lẽ chuyện này cũng liên quan tới sông Quỷ Mẫu, nên nàng càng mong hắn
chủ động liên hệ với mình.
“À đúng rồi, Tống đạo hữu,” trước khi đi, Lăng Viễn lại gọi nàng, dặn dò: “Gần
đây Tung quận không yên ổn, đã mất tích mấy nữ tu rồi, ngươi cẩn thận một
chút”
Tống Ly dừng bước, từ xa gật đầu với hắn: “Đa tạ Lăng đạo hữu nhắc nhở”
Hôm nay ra ngoài đã khá lâu, nghĩ tới Trường Sinh đang một mình ở khách
điếm, Tống Ly cũng vội vàng quay về. Tinh Vũ đạo nhân từng dặn, trước khi
tình trạng của Trường Sinh ổn định, cố gắng đừng để nàng tiếp xúc với người
ngoài.
Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn lại dạo phố thêm một lúc, không tìm được tên lưu
manh ban nãy, đành quay về khách điếm. Vừa về tới khách điếm, ánh mắt Tiêu
Vân Hàn liền hướng về phía chưởng quầy.
Lúc này, chưởng quầy đang trò chuyện rất vui vẻ với một người đàn ông.
“Nhìn bên kia kìa” Tiêu Vân Hàn truyền âm nhắc Lục Diễn. Lục Diễn nhìn theo,
hai mắt lập tức trợn to: “Chẳng phải tên lưu manh đó sao, tìm mãi nãy giờ, hóa
ra hắn chạy tới chỗ này!”
“Hình như hắn quen biết chưởng quầy khách điếm”
“May mà không phải chưởng quầy của khách điếm đối diện,” Lục Diễn nghĩ
ngợi một chút, “Đi đi đi, về nghĩ kế bẩn nào. Đã là tên lưu manh này tự dâng tới
cửa, thì đừng trách ta không khách khí!”
Hai người quay về phòng để nghĩ mưu. Ở phía bên kia, người đàn ông vừa uống
rượu, ánh mắt vừa luôn dán chặt đầy dâm tà về phía khách điếm đối diện.
“Ngươi vẫn nên dẹp cái ý đó đi,” chưởng quầy chặn tầm mắt hắn lại, “Ta mở hai
nhà khách điếm là để làm gì? Người mất tích là ở nhà này, nên việc làm ăn của
khách điếm đối diện mới phát tài, tiền vào nhanh. Ngươi đừng có chặt đứt
đường tài lộc của ta!”
“Ây da tam ca, ta thật sự coi trúng nàng ta rồi. Linh khí thuần khiết, tuyệt đối là
đơn linh căn, lô đỉnh thượng hạng, mấu chốt là người cũng xinh đẹp, tê…”
Người đàn ông liên tục cảm thán, “Thật đó, ta dạo phố mấy vòng rồi cũng
không tìm được món hàng nào tốt hơn nàng. Tam ca thương tiểu đệ chút đi,
giao nàng cho ta đi!”
“Ta đã nói với ngươi rồi, người ngươi coi trúng có mang theo một đứa trẻ,
không phải ngoại lai tới Tung quận một mình. Ngươi mang mẹ nó đi rồi, để lại
một đứa nhỏ trong khách điếm của ta thì rất phiền phức!”
“Giếc là xong,” người đàn ông nói hờ hững, “Một đứa nhỏ thì làm nên sóng
gió gì chứ”
Chưởng quầy liếc hắn một cái, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng không từ chối.
…
Trong phòng, Tống Ly cầm tay dạy Trường Sinh vẽ trận đồ.
“Rất tốt, đúng rồi, con xem, trận pháp kèm theo trong phòng khách điếm này là
loại chỉ ra được mà không vào được. Khi tu luyện kích hoạt trận pháp này, có
thể ngăn kẻ có ý đồ xấu từ bên ngoài quấy rầy, chỉ có một điểm không tốt”
Tống Ly nhìn trận đồ suy nghĩ một lát, rồi đi tới một góc trận pháp, gỡ linh vật
hệ thổ khảm trên tường xuống, thay vào đó là một lá phù hệ kim.
“Trận pháp này dùng linh vật hệ kim làm dẫn sẽ hiệu quả hơn”
Đã muộn, Tống Ly dỗ Trường Sinh ngủ, cả đêm yên ổn.
Sáng hôm sau, Tống Ly hỏi thăm được hai y quán từng bán Linh Lung Tâm
Khiếu Đan, liền chuẩn bị tới hỏi. Quy mô hai y quán này đều không lớn, lại xây
ở những chỗ khá khuất. Nhưng vì từng bán Linh Lung Tâm Khiếu Đan, người tới
khám bệnh vẫn không ít.
Tống Ly bước vào y quán, nói với học đồ rằng muốn đặt trước một viên Linh
Lung Tâm Khiếu Đan. Học đồ không giống y đường trước, không nói thẳng là
không có, mà bảo nàng chờ một lát, rồi vào hậu viện bẩm báo quán chủ.
Ánh mắt Tống Ly sững sờ nhìn theo hướng học đồ rời đi.
Kỳ lạ quá…
Hướng đó có sinh cơ rất nồng đậm, vừa nhiều vừa tạp, là sinh cơ thuộc về con
người. Số lượng còn nhiều hơn tổng số người trong y quán cộng lại.
Một hậu viện y quán, sao có thể chứa nhiều người như vậy? Vì sao lại có nhiều
người đến thế…
con/chuong-55noi-nay-qua-loan-roihtml]
Tống Ly không ngừng vận chuyển Thanh Đế Trường Sinh Quyết, nhiều lần xác
nhận. Phán đoán về sinh cơ của nàng không hề sai.
Không lâu sau, học đồ lại từ hậu viện đi ra, cười nói: “Quán chủ nói Linh Lung
Tâm Khiếu Đan khá hiếm, mời tiên tử vào hậu viện trao đổi”
Trong đầu Tống Ly chợt lóe lên lời của Lăng Viễn, đệ tử Vấn Phạt Tông, nói với
nàng hôm qua.
Gần đây Tung quận không yên ổn, đã có mấy nữ tu mất tích.
Tống Ly nghĩ ngợi, rồi nói: “Trên người ta còn chưa chuẩn bị đủ linh thạch mua
đan dược, để ta chuẩn bị xong rồi quay lại”
“Không sao đâu tiên tử, có thể nói trước mà…”
Học đồ còn chưa nói xong, Tống Ly đã xoay người rời khỏi y quán. Hắn nhìn
theo bóng lưng nàng rời đi, vô thức lẩm bẩm: “Tiếc thật”
Trên phố, Tống Ly đi về hướng khách điếm, bước chân ngày càng nhanh.
Tung quận này còn hỗn loạn hơn nàng tưởng. Nàng không dám khinh suất, lập
tức quyết định mang Trường Sinh tới quận chủ phủ, tìm tiền bối của Tán Tu
Liên Minh giúp đỡ.
Cuối cùng cũng về tới khách điếm, Tống Ly khẽ thở phào, đang định lên lầu thì
phát hiện trong đại sảnh có một thân ảnh khá quen, không khỏi nhìn sang.
Là người đàn ông hôm qua bị khung gỗ rơi trúng. Dường như ngay từ lúc nàng
bước vào, ánh mắt hắn đã dính chặt trên người nàng. Cùng lúc đó, sinh cơ phía
sau nàng càng lúc càng mạnh, nhưng sau lưng Tống Ly rõ ràng không có ai!
Tống Ly nghiến răng, lập tức vung tay ném ra một gói độc phấn tự chế về phía
sau.
“A!”
Trong không khí trước tiên vang lên một tiếng hét thảm của đàn ông, ngay
sau đó, một người đàn ông trung niên hiện ra. Hắn đã thi triển ẩn thân chú lén
tiếp cận, nào ngờ Tống Ly lại nhạy bén như vậy, lúc độc phấn rắc tới hắn hoàn
toàn không kịp phản ứng, trúng thẳng vào hai mắt.
Người đàn ông trung niên lập tức ngã xuống đất, ôm mắt gào khóc không
ngừng. Trong khoảnh khắc, bầu không khí cả khách điếm thay đổi. Chỉ thấy tất
cả những người đang ngồi trong đại sảnh đều đứng dậy, ánh mắt bất thiện
nhìn chằm chằm vào nàng.
Thảo nào lúc nãy bước vào, nàng đã thấy trong đại sảnh không có nhiều người,
lại toàn là nam nhân.
Không đúng… Tống Ly lại liếc về phía người đàn ông trung niên kia một cái,
hắn chính là chưởng quầy khách điếm!
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Trường Sinh còn ở trên lầu!
Lúc này, Lư Bang – kẻ hôm qua đã coi trúng Tống Ly thấy tam ca mình trúng
chiêu của nữ tu Luyện Khí kỳ này, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Con đĩ thối này cũng có chút thủ đoạn, ta khuyên ngươi biết điều thì mau giao
giải dược ra!”
Vừa nói, Lư Bang vừa liếc mắt ra hiệu cho đám người bên cạnh, mấy người
đồng loạt xông lên phía Tống Ly.
Linh khí trên người bọn họ toàn bộ bộc phát. Tống Ly ước lượng, những người
này đều là Luyện Khí kỳ, chỉ có Lư Bang và chưởng quầy là Trúc Cơ kỳ.
Chưởng quầy đã mất khả năng hành động. Bây giờ nàng muốn lên tầng hai
mang Trường Sinh rời đi, chỉ cần vượt qua một mình Lư Bang – tu sĩ Trúc Cơ
kỳ.
Những người khác đã lao tới. Tống Ly lật tay lấy ra ba nén hương châm lửa, rồi
cắm lên búi tóc.
Thân hình nhanh chóng né sang một bên, tránh được công kích của mấy người
phía trước. Ngay sau đó, những cây hỏa châm ngưng tụ trong lòng bàn tay Lư
Bang liền như mưa trút xuống, bắn về phía nàng.
Không kịp né tránh, Tống Ly chỉ đành lùi một bước, áp sát một tu sĩ Luyện Khí
kỳ khác đang cầm đao chém về phía mình.
Trong mắt tu sĩ Luyện Khí kia tràn đầy vẻ nắm chắc phần thắng, nhưng đúng
khoảnh khắc hít phải làn khói hương từ tóc Tống Ly, hắn chợt hoảng hốt trong
nháy mắt.
Chính khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khiến cả người hắn bị mộc linh lực quấn
chặt, bị Tống Ly mạnh mẽ quăng thẳng ra phía trước!