Tháng 11, mùa đông chính thức đến, việc gọi bọn trẻ dậy sớm đi học bắt đầu trở
thành một cuộc chiến nan giải.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ suốt cả mùa đông đều phải đấu trí đấu dũng với lũ trẻ, còn Từ Đông
Thăng thì bận rộn ở thành phố lo việc trang trí cửa hàng mới.
Chợ nông sản vào tháng 11, 12 bắt đầu lác đác có cửa hàng khai trương, bán rau
củ, hoa quả, thủy sản, trà, gia vị. cái gì cũng có, đều là đặc sản địa phương.
Cửa hàng của Cẩu Tử mở sớm hơn Từ Đông Thăng, ở đây không thể không
nhắc tới một chuyện, hắn và Hoàng Thục Hoa quyết định dọn lên thành phố, thuê
nhà ở.
Trừ Hoàng Thục Tú đang học nội trú cấp hai, hai đứa con cũng theo bố mẹ lên
thành phố, ngày thường cứ ngoan ngoãn ở trong tiệm chẳng đi đâu, cũng không
ảnh hưởng đến việc buôn bán.
Quyết định này như chọc vào tổ kiến lửa nhà ông bà nội hắn, hai ông bà nhảy
dựng lên, còn dọa tuyệt thực, bảo mẹ Cẩu Tử đi theo giúp đỡ, hoặc nói thế nào
cũng được, nhưng nhất quyết không cho Đến Đến đi theo.
Thấy gần nửa năm nay, tính tình Đến Đến thay đổi hẳn, gan dạ hơn, không thể để
ông bà chiều hư cháu nữa.
Thái độ của Hoàng Thục Hoa cũng rất cứng rắn, nhất định phải mang con theo,
cho dù ông bà nội có đi rêu rao cô bất hiếu cũng mặc kệ, dù sao những lời khó
nghe cô nghe cũng đầy cả rổ rồi.
Cuối cùng vẫn là mẹ Cẩu Tử xót tiền mua cửa hàng, bảo với họ bà sẽ chăm sóc
tốt cho ông bà nội, bảo họ yên tâm đi làm ăn, sớm kiếm được tiền.
Nhà thuê của vợ chồng Cẩu Tử nằm ngay đối diện chợ, mỗi ngày ăn sáng xong
mới ra mở cửa hàng, trưa và tối thì sang quán Từ Đông Thăng ăn.
Nhờ vậy, họ cũng biết tại sao quán ăn nhỏ lại bán chạy như thế, người bận rộn
chỉ cần bỏ ra chút tiền là có bữa ăn nhanh gọn, tiện lợi biết bao.
Đợi cửa hàng bên chợ khai trương, họ dứt khoát đến bữa sáng cũng không nấu ở
nhà nữa.
Từ Đông Thăng thuê ba người làm việc ở quán ăn nhỏ trong chợ, làm sủi cảo,
bánh bao, nấu cháo, luộc trứng, còn cung cấp nước sôi, mở cửa từ sáng sớm
tinh mơ, chuyên phục vụ bữa sáng và bữa trưa.
Mùa đông tự mang cơm hộp đi ăn vừa lạnh vừa chán, hơn nữa đồ ăn trong quán
giá rẻ, mỗi ngày sáng sớm các tiểu thương bận rộn đến họp chợ đều thích ghé
vào ăn một bát cháo nóng hổi, việc buôn bán chẳng kém cạnh gì các cửa hàng
khác.
Từ Đông Thăng cứ cách hai ngày lại gọi điện về thôn một lần, kể cho Lâm Tuệ
nghe chuyện mới lạ bên ngoài. Hắn thích chia sẻ những chuyện này với vợ, thỉnh
thoảng còn kể xấu mấy vị khách thích chiếm tiện nghi.
Cô cũng muốn kể cho hắn nghe chuyện trong thôn, nhưng lúc nào cũng có người
nghe lén, không tiện mở miệng, chỉ đành gọi bọn trẻ ra nói chuyện với bố cho đỡ
nhớ.
Trong thôn ai cũng biết lão Tam Từ làm ăn trên thành phố, muốn dò hỏi xem kiếm
được bao nhiêu tiền, nhưng người ta kín miệng như bưng, chẳng moi được tin gì,
họ chỉ đành chế giễu hắn đàn ông con trai mà cứ suốt ngày dính lấy vợ con.
Cúp điện thoại, Lâm Tuệ quay đầu lại, vừa vặn gặp Lâm Quế Mai dắt con đi
ngang qua.
vat/chuong-310-con-cai-lon-len-chang-dua-nao-giong-chahtml]
Đối phương lại giở cái bài cũ, thấy cô là cúi đầu không nói, vẻ mặt chột dạ.
Sự chú ý của Lâm Tuệ dồn hết vào đứa bé. Đứa bé này năm nay chắc cũng sắp
hai tuổi rồi, trán hẹp, tai to, mặt dài, chẳng có nét nào giống Chốc Tam cả.
Cũng chỉ có cha mẹ Chốc Tam là mở mắt nói dối, trong thôn không biết bao nhiêu
người đang xì xào bàn tán. Hơn nữa Chốc Tam năm ngoái không về, năm nay nếu
lại không về, lời ra tiếng vào càng nhiều.
Sinh nhật 20 tuổi của Lâm Hoành, Lâm Tuệ đích thân đạp xe ba bánh lên trấn đón
cậu em về nhà ăn cơm.
Cô đứng ở cổng trường nhìn cậu em trai chạy tới, có chút hoảng hốt, đứa bé ngày
xưa ngủ trên lưng cô, giờ đã trưởng thành rồi.
“Chị!” Lâm Hoành đón lấy tay lái, “Để em đạp cho”
“Em cao lên à, vai rộng ra, tay áo cũng ngắn đi một khúc”
Lâm Hoành cười tít mắt: “Vâng, giờ em cao 1m72 rồi, cao hơn cha nhiều”
Cậu đưa tay so sánh: “Chị xem anh rể nuôi chị khéo chưa kìa, chị cũng cao lên
một chút đấy”
Lâm Tuệ lên xe, thầm nghĩ hình như đúng là cao lên vài phân thật. Cô cũng không
ngờ lấy chồng sinh con rồi mà vẫn còn cao thêm được, trước khi lấy chồng cao
tầm mét sáu mốt, giờ bỏ giày ra chắc cũng được mét sáu lăm.
Họ đi ngang qua cửa hàng cũ của Cẩu Tử, thấy một bà chủ đang đứng ở cửa cãi
nhau với một đôi vợ chồng trung niên, chắc là tranh giành khách.
Bên cạnh bà ta có một đứa bé khoảng hai ba tuổi ngồi trên bậc cửa, tay nghịch
đất nặn, không thèm nhìn mẹ, nghe thấy tiếng cãi nhau cũng chẳng sợ hãi, không
có phản ứng gì.
Lông mày Lâm Tuệ giật giật, sao lại thêm một đứa nữa lớn lên chẳng giống cha tí
nào thế này?
Về đến nhà, cô nhìn chằm chằm ba đứa con mình, nhìn trái nhìn phải.
Từ Đông Thăng hiếm khi được về nhà nghỉ ngơi thấy lạ, hỏi cô: “Em nhìn gì thế?”
Lâm Tuệ khựng lại vài giây: “Em đang xem con anh có giống anh không”
Lời này vừa thốt ra, Lâm Hoành đang uống nước suýt sặc.
Mặt Từ Đông Thăng đen lại: “Con anh không giống anh thì giống ai hả?”