Đầu dây bên kia, Lâm Tuệ cạn lời: “Anh thực sự cảm thấy con anh ngoan lắm à?”
“Khai giảng chúng nó vào lớp 1, trong lớp rất nhiều bạn tám chín tuổi, mười tuổi
cũng có, con mình mới bảy tuổi, tuổi hơi nhỏ. Có bạn giật bút sáp màu của An An,
Khang Khang và Thường Thường liền xông vào đè người ta ra đánh”
“Anh cũng biết Khang Khang giờ đang theo Lý Khải Thành học võ, tuy nhỏ tuổi
nhưng sức khỏe tốt, nó đánh cho thằng bé chín tuổi cao hơn nửa cái đầu sưng
vù mặt mũi”
“Lúc em đến nơi, thằng bé kia khóc nước mắt ngắn nước mắt dài. Tuy nói là nó
gây sự trước, nhưng con nhà mình ra tay nặng quá, bố mẹ nó cũng là người hiểu
chuyện, hai bên xin lỗi nhau, em đền cho họ hai hộp đồ hộp và sữa mạch nha,
chuyện này coi như xong”
“Đấy là đồ hộp và sữa mạch nha của nhà mình mà!”
An An kéo tay mẹ, đòi cướp ống nghe, Lâm Tuệ bất lực đành đưa cho con bé.
Ngay sau đó Từ Đông Thăng nghe thấy tiếng con gái rượu khóc thút thít: “Bố ơi,
là anh ta giật bút màu của con, còn bẻ gãy nữa!”
Nghe mà Từ Đông Thăng nát cả cõi lòng: “Ôi ôi không khóc không khóc, là bạn
học hư, về bố mua bút màu mới cho con, mua hẳn hai hộp được không?”
Khang Khang và Thường Thường còn giơ nắm đấm nhỏ, hét lớn: “Nó mà bắt nạt
em gái con nữa, con còn đánh nó tiếp!”
Lâm Tuệ vỗ bốp vào đầu mỗi đứa một cái: “Còn dám đánh nhau à? Các con
đánh người ta ra nông nỗi ấy, nhỡ người ta bị thương phải vào viện, bán hết
sữa bò của các con đi đền cũng không đủ đâu, còn bị công an bắt nữa đấy, không
tin thì Khang Khang đi hỏi sư phụ con xem”
Hai anh em mồm mép tép nhảy cãi lại, rõ ràng là không phục.
Từ Đông Thăng còn đổ thêm dầu vào lửa, dạy con qua điện thoại: “Sau này các
con đánh nhau, đừng có đánh vào mặt, lộ liễu quá! Đánh vào chỗ nào nhiều
thịt trên người ấy, không dễ bị thương mà cũng không dễ nhìn ra!”
Như được khai sáng, Khang Khang “À” một tiếng, gật đầu lia lịa: “Con biết rồi bố”
Lâm Tuệ vội vàng giật lại ống nghe: “Anh chê chưa đủ loạn à? Từ Đông Thăng,
anh muốn con trai anh thành lưu manh giống anh ngày xưa hả?”
Từ Đông Thăng tắt đài, lí nhí nói: “Anh chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai cũng không
được đánh nhau ở trường nhé, không là bố đánh đòn đấy”
Thường Thường hiểu ý ngay: “À, thế ra khỏi trường là được đánh ạ?”
“Cạch” một tiếng, Lâm Tuệ tức giận dập máy, thời gian tới cô không muốn nói
chuyện với Từ Đông Thăng nữa.
“Về nhà ngay cho mẹ, hôm nay các con phải viết bản kiểm điểm 300 chữ nộp cho
cô giáo, nếu không thì nhịn đói đứng phạt”
“Á —— lớp 3 mới phải viết tập làm văn 300 chữ, bọn con lớp 1 chỉ cần viết nhật
ký 100 chữ thôi mà”
“Còn mặc cả nữa là viết 500 chữ đấy, bao giờ viết xong thì chuyện này mới coi
như bỏ qua”
“Con cũng phải viết ạ?” An An ngước nhìn mẹ.
Lâm Tuệ không chút lưu tình: “Các anh đánh nhau vì con, có họa cùng chịu, con
cũng phải viết”
Ba đứa nhỏ lập tức xìu xuống như bánh đa nhúng nước, bố không ở nhà, chẳng
ai xin xỏ cho chúng cả.
Chúng nó lề mề, ngồi vào bàn, vặn vẹo bên này bên kia, còn vẽ vời linh tinh lên
vở bài tập.
Lâm Tuệ lạnh lùng quan sát, cũng không nhắc nhở, ra nhà cũ bắt một con gà, làm
thịt chặt miếng, ướp gia vị khử mùi tanh, sau đó tẩm bột, thả vào chảo dầu.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tiếng mỡ sôi “xèo xèo” lập tức thu hút sự chú ý của bọn trẻ.
“Mẹ làm món gì ngon thế ạ?”
“Thơm quá đi!”
Chúng sốt ruột, thò đầu ra cửa sổ, nhưng không nhìn thấy động tĩnh trong bếp,
từng đợt mùi thơm cứ xộc vào mũi.
Lâm Tuệ bước ra, ba đứa nhỏ lập tức giả vờ ngoan ngoãn, ngồi thẳng lưng làm
bộ suy tư nghiêm túc.
vat/chuong-309-lan-dau-tien-con-bi-moi-phu-huynhhtml]
Cô liếc mắt nhìn, trên vở bài tập có hoa, có đồng hồ, có mặt trời, chỉ là không có
chữ nào.
“Mẹ còn nửa tiếng nữa là nấu xong cơm, hôm nay làm món gà rán, giòn tan thơm
phức. Nếu các con không viết xong bản kiểm điểm, mẹ sẽ mang sang cho các anh
chị họ ăn hết”
Trên tay cô cầm cái bát đựng một miếng gà vừa rán xong, vàng ruộm giòn tan tỏa
mùi thơm ngào ngạt, cô bốc một miếng, ăn ngon lành ngay trước mặt chúng, tiếng
nhai giòn tan, sau đó quay người vào bếp.
An An nuốt nước miếng, sắp khóc đến nơi, thơm quá đi mất!
Khang Khang mở vở ra, giục các em: “Viết mau viết mau”
Bình Bình và An An viết tên mình còn xiêu vẹo, viết được hai chữ đã bắt đầu vò
đầu bứt tai, phiên âm cũng thiếu nét này thừa nét kia.
Lâm Tuệ bưng một chậu gà rán to đùng ra, cố ý đi ngang qua cửa sổ phòng học,
cho bọn trẻ nhìn một cái, rồi đặt lên bàn, quay lại tiếp tục nấu món khác.
An An sắp biến thành cái cây cổ thụ vặn vẹo rồi, nó đếm đi đếm lại ba lần, tính cả
dấu câu mới được 50 chữ.
Khang Khang viết xong, đưa cho các em chép, dạy chúng sửa vài chữ.
Lâm Tuệ nấu xong xuôi, cho chó ăn trước.
Chó con Nhị, Tam, Tứ đang ngủ trong ổ, Sơn Oa canh chừng vợ, liếm lông cho
Hổ Nữu.
Hổ Nữu chắc một hai ngày nữa là đẻ, thỉnh thoảng rên ư ử, cũng chẳng muốn cử
động.
Cô thay nước, đổ xương gà và thức ăn thừa vào bát cho chúng.
“Mẹ ơi, bọn con viết xong kiểm điểm rồi”
Ba đứa nhỏ cầm quyển vở bài tập màu vàng, rón rén bước ra, miệng nói với cô
nhưng mắt thì liếc trộm mâm cơm.
Lâm Tuệ cầm lấy vở, khóe miệng giật giật, chữ như gà bới, cứ cách hai câu lại lặp
lại “con sai rồi” để đủ số chữ.
300 chữ tính cả dấu câu, trong đó ít nhất có 20 câu “con sai rồi”.
“Đứng thẳng lên, tự đọc bản kiểm điểm đi”
Bụng chúng đã đói sôi ùng ục, vì miếng ăn, chúng lớn tiếng đọc: “Hôm nay em
Tiểu Bàng (Béo) qiang (cướp) muội muội/ ta (của) la bi (bút sáp), đối không qi (xin
lỗi), ta (con) đánh hắn, ta cuo (sai) rồi, ta không ứng gai (nên) đánh người”
“Ta cuo (sai) rồi, mẹ đừng giận”
Ba đứa đọc kiểm điểm như đọc đồng thanh, nghe là biết chép của nhau.
Lâm Tuệ miễn cưỡng tha cho chúng: “Sau này không được tùy tiện đánh nhau,
bị bắt nạt thì mách cô giáo, biết chưa?”
Điều Lâm Tuệ lo lắng là chúng nó gặp chuyện cứ thích dùng nắm đấm để giải
quyết, trẻ con ra tay không biết nặng nhẹ, lỡ đánh vào chỗ hiểm thì hỏng cả đời
người ta và cả đời mình.
“Biết rồi ạ!”
“Được rồi, mau đi rửa tay ăn cơm”
“Nhanh nhanh nhanh, lát nữa chúng nó sang tranh xem TV bây giờ!” Chúng sợ bị
giành mất, quăng luôn vở bài tập sang một bên, lao đi rửa tay.
Mấy đứa trẻ mỗi đứa một tay cầm một miếng gà rán gặm, mồm miệng bóng nhẫy,
vẫn không quên nịnh nọt: “Ngon quá mẹ ơi!”
“Con thích ăn cơm mẹ nấu nhất, ngon hơn cả ngoài tiệm!”
“Các bạn trong lớp đều ghen tị vì bọn con có người mẹ tuyệt vời như thế này!”
Lâm Tuệ cười, cái thói lẻo mép này di truyền từ Từ Đông Thăng chứ đâu.