Ngay khoảnh khắc lời nói vừa dứt, một cỗ uy áp thuộc về tu sĩ Nguyên Anh kỳ
ập xuống. Sắc mặt Ngu Ngưng biến đổi, thân hình lùi mạnh về phía sau.
Cùng lúc đó, một con hỏa long phá vỡ cửa gỗ, gầm rít lao thẳng về vị trí vừa rồi
Ngu Ngưng đứng.
Uy áp của tu sĩ Nguyên Anh kỳ không phải căn nhà nhỏ này có thể chịu đựng
nổi. Trong tiếng gãy vỡ, đổ sập liên hồi, cả gian nhà trong chớp mắt đã sụp
xuống, biến thành một đống phế tích.
Tống Ly linh hoạt lùi ra xa. Có hỏa long do Vệ quận chủ phóng ra làm yểm hộ,
Ngu Ngưng cũng không dám mạo hiểm lao tới gây bất lợi cho nàng.
Đợi đến khi bụi mù khắp trời tan đi, Ngu Ngưng mới phát hiện bên ngoài từ lúc
nào đã bị quan binh bao vây kín mít, còn Vệ quận chủ thì ngạo nghễ đứng ở vị
trí dễ thấy nhất.
Bọn họ xuất hiện tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà là đã sớm nằm trong
sắp xếp của Tống Ly.
“Muốn moi tim tu sĩ hỏa linh căn ư?” Vệ quận chủ lạnh lùng nhìn Ngu Ngưng.
“Bản quan chính là tu sĩ hỏa linh căn. Trái tim của bản quan, ngươi dám đến
lấy sao!”
Sắc mặt Ngu Ngưng trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt âm độc liếc thẳng về
phía Tống Ly.
“Ngươi nhìn ra từ lúc nào?”
Lúc này, Tống Ly đã hội hợp với Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn đang sớm chờ sẵn
bên ngoài.
“Ban đầu ta cũng chưa dám chắc,” Tống Ly nói, “nhưng sau đó, đệ tử Vấn Phạt
Tông đã nói cho ta biết, một phần nạn nhân trong vụ lột da moi tim là bị làm
nhục sau khi đã chết”
“Lại nghĩ đến ngày đó khi chúng ta cùng nhau trốn khỏi địa lao, ngươi nói mình
là người bản địa của Tung Quận, trong khi những nữ tu bị Bá Long Bang bắt
đều là từ nơi khác đến, chỉ riêng mình ngươi là người bản địa”
“Ngươi tỏ ra vô cùng lo lắng cho tình trạng của ông nội, nhưng khi ta đề nghị
khám bệnh cho ông ấy, ngươi lại từ chối, nói đó là kiếp số đã định”
“Hôm đó ta còn khen tay nghề dùng dao của ngươi, lúc rời đi lại nhìn thấy
một bộ dao cụ bị ngươi giấu đi. Khi ấy ta không để tâm, sau này nghĩ kỹ lại,
đó rõ ràng là một bộ dao lột da”
“Thật ra ngày đó ngươi đã muốn giếc ta rồi, đúng không? Chỉ là bằng hữu
của ta đột nhiên dẫn theo đệ tử Vấn Phạt Tông đến, phá hỏng kế hoạch của
ngươi, khiến ngươi không thể đắc thủ, mới có những chuyện về sau”
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Tống Ly, trong ánh mắt lộ rõ sự kiêng dè đối với
Vệ quận chủ đứng bên cạnh.
“Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc như đám tu sĩ chính đạo kia. Ta đã giếc
không ít người, vậy mà lại gục ngã trong tay ngươi. Xem như ngươi gặp may
đi…”
“Đừng kéo dài thời gian nữa,” Tống Ly nói. “Nơi này đã bị phong tỏa, dân chúng
cũng đã được sơ tán, ngươi không còn cơ hội đâu”
Lời vừa dứt, Vệ quận chủ lại ra tay. Hỏa long gào thét bay lượn, Ngu Ngưng liên
tục né tránh. Cuối cùng, cả khu phế tích đều bốc cháy, hóa thành một chiếc
lồng lửa mà nàng ta không cách nào trốn thoát.
Dù có giãy giụa thế nào, trước sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực, nàng ta gần
như không có cơ hội đào thoát. Huống chi quan binh đến vây quét đã bày sẵn
đại trận, dưới sự áp chế của trận pháp, mọi nỗ lực của nàng ta cũng chỉ là thú
bị dồn vào đường cùng.
Hai canh giờ sau, sắc mặt Ngu Ngưng trắng bệch, linh khí trên người đã cạn
kiệt. Bị Vệ quận chủ một chưởng đánh trúng, nàng ta hoàn toàn bị hất bay,
rơi vào biển lửa trên đống phế tích.
“Ha… ha ha ha…”
Y phục trên người Ngu Ngưng đều bị lửa thiêu đốt, vậy mà nàng ta lại cười lớn,
nụ cười mang theo vài phần điên dại.
Nàng ta lảo đảo đứng dậy. Bị ngọn lửa bao bọc, trên mặt nàng không hề lộ ra
chút đau đớn nào, trái lại còn dùng ánh mắt vừa châm chọc vừa thương hại
nhìn về phía Tống Ly.
“Ta thua rồi, Tống Ly. Nhưng ngươi nghĩ mình sẽ được yên ổn sao?”
“Ha ha ha… ngươi sẽ không cho rằng vị quận chủ đại nhân đang đứng bên
cạnh ngươi là người tốt chứ?”
con/chuong-67-khong-chiu-noi-chuyen-tu-te-thi-ta-se-lat-ra-chuyen-nguoi-
mang-benhhtml]
Ngọn lửa trên người nàng ta bùng lên càng dữ dội, trong chớp mắt đã lan lên
gương mặt xinh đẹp kia.
“Ngươi không phải muốn biết cỏ đầu rắn là gì sao? Ta nói cho ngươi biết, cỏ
đầu rắn chính là—”
Trong khoảnh khắc, miệng mũi Ngu Ngưng bị lửa tràn ngập. Ngọn hỏa diễm
hung tàn nuốt chửng âm thanh cuối cùng của nàng ta. Nàng ta thậm chí
không có cơ hội giãy giụa, mang theo nụ cười mà chết đi.
Tro tàn bay lả tả trong không trung. Tống Ly đứng lặng hồi lâu, ánh mắt không
rời. Bốn phía dần yên tĩnh lại. Giọng Vệ quận chủ bỗng vang lên từ bên cạnh.
“Chỉ là lời yêu hoặc mê hoặc của tà tu lúc sắp chết mà thôi. Các ngươi đừng
để bị nàng ta mê hoặc”
“Đại nhân quá lo rồi,” Tống Ly đáp. “Trừ sạch tà tu trong thiên hạ vốn là trách
nhiệm của tu sĩ Tán Tu Liên Minh chúng ta, sao có thể dễ dàng tin lời nàng ta”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, khi còn ở địa lao, những lời Ngu Ngưng dùng
để dụ dỗ nàng vốn nửa thật nửa giả. Chuyện dược nhân mà nàng ta nói về
sau, cũng đã được đệ tử Vấn Phạt Tông kiểm chứng là sự thật.
Tống Ly thỉnh quận chủ đến trấn áp tà tu, theo pháp lệnh thì dù thế nào cũng
nên bắt sống Ngu Ngưng, giải về quan phủ chờ thẩm tra, chứ không phải trực
tiếp giếc chết tại chỗ.
“Hôm nay còn phải đa tạ quận chủ đại nhân đã ra tay tương trợ. Nay hung thủ
thật sự của vụ lột da moi tim đã bị bắt, chúng ta xin phép cáo lui”
Rời khỏi nơi này, ba người Tống Ly lại quay về Quận chủ phủ.
Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn đều cảm thấy hành động trực tiếp giếc chết Ngu
Ngưng của quận chủ có gì đó rất không ổn. Tống Ly không nói nhiều. Vừa về
đến phủ, nàng liền đi tìm vị tiểu thiếp trước kia vẫn thường gây khó dễ cho bọn
họ.
Trong phủ ai cũng biết Mạc Uyên không ưa mấy tán tu vừa dọn vào. Nhưng khi
Tống Ly đứng ngoài cửa nói muốn đến bái phỏng, Mạc Uyên lại không ngăn
cản, còn sai người dẫn nàng vào.
Trong phòng, Mạc Uyên lười biếng tựa trên giường, ánh mắt nhìn Tống Ly vẫn
đầy vẻ ghét bỏ.
“Sao, ngươi đã nghĩ thông rồi, định rời khỏi Quận chủ phủ?”
“Ta nghĩ giữa chúng ta và phu nhân hẳn có hiểu lầm gì đó. Hôm nay đến là
muốn hóa giải hiểu lầm”
Mạc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Có hiểu lầm gì chứ. Bản phu nhân vốn không
thích tán tu. Muốn giải hiểu lầm à? Ba người các ngươi với cả đứa trẻ kia, dọn
ra khỏi Quận chủ phủ trước đã rồi hãy nói”
“Phu nhân hà tất phải có thành kiến lớn như vậy với tán tu” Tống Ly mỉm cười
nói. “Vừa hay ta lại là một luyện đan sư, hay là để ta xem thử thân thể cho phu
nhân?”
Nghe đến câu sau, sắc mặt Mạc Uyên khẽ thay đổi.
Thấy Tống Ly mang dáng vẻ nếu ngươi không chịu nói chuyện tử tế thì ta sẽ
lật ra chuyện ngươi mang bệnh, Mạc Uyên hoảng hốt chớp mắt mấy cái, rồi vội
vàng phất tay về phía mấy thị nữ trong phòng.
“Các ngươi lui hết ra ngoài đi”
Đợi đến khi những kẻ không liên quan đều rời đi, Tống Ly lại lấy ra một trận
bàn đơn giản. Sau khi bày bố xong, trận pháp có thể mê hoặc những kẻ dùng
thần thức dò xét, khiến họ lầm tưởng trong phòng mọi thứ đều bình thường.
“Giờ thì phu nhân có thể nói rồi chứ”
Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ chán ghét trong mắt Mạc Uyên đã thu lại, thái độ
cũng trở nên ôn hòa, hoàn toàn không còn dáng vẻ đanh đá như trước.
“Ta bảo các ngươi rời khỏi Quận chủ phủ, cứ mau chóng đi là được, đừng lưu
lại nơi này quá lâu”
“Trước kia phu nhân có từng gặp các tiền bối của Tán Tu Liên Minh chúng ta ở
trong phủ không? Có biết hiện nay bọn họ đang ở đâu không?” Tống Ly hỏi.
Mạc Uyên lắc đầu: “Người của Tán Tu Liên Minh xưa nay chưa từng đến Tung
Quận. Hắn cũng không thể yên tâm để Tán Tu Liên Minh lập cứ điểm tại Tung
Quận. Thấy các ngươi còn trẻ, ta mới có lòng nhắc nhở, nhưng biết càng nhiều
thì càng nguy hiểm. Các ngươi vẫn nên sớm rời đi thì hơn”
Tống Ly do dự hồi lâu, rồi đứng dậy: “Ta vẫn nên xem qua thân thể cho phu
nhân trước đã. Chứng bệnh trên người phu nhân, nếu không kịp thời chữa trị, e
rằng… không sống được bao lâu nữa”