Khi trở về Quận chủ phủ thì trời đã xế chiều. Tống Ly và mấy người vừa định
bước vào viện, bỗng phát hiện ở phía xa có một bóng người đứng lặng, ánh
mắt dõi chặt về phía họ.
“Một mình đi nguy hiểm biết bao, Tống Ly, sao ngươi lại đồng ý với nàng ấy
chứ?” Trên đường về, Lục Diễn vẫn không ngừng lải nhải.
Tống Ly không nghe rõ hắn nói gì, ánh mắt chỉ hướng về phía bóng người kia.
Bị phát hiện, trên mặt Mạc Uyên thoáng hiện vẻ kinh hãi, thân hình lóe lên rồi
rời đi.
“Các ngươi có cảm thấy không,” đợi đến khi Mạc Uyên đi xa, Tống Ly mới lên
tiếng, “vị thiếp thất của Vệ quận chủ kia có chút vấn đề?”
“Ta đã thấy từ lâu rồi!” Lục Diễn lập tức hăng hái, “Nàng ta chỉ dựa vào Vệ
quận chủ mà sống lại chê bai tán tu chúng ta? Hơn nữa chúng ta có đắc tội gì
với nàng đâu!”
“Ta không nói chuyện đó” Tống Ly giải thích, “Ý ta là, rõ ràng nàng ta mang
bệnh, nhưng lại giống như cố ý không muốn để người khác biết”
Không chỉ vậy, nàng ta còn luôn tìm cách đuổi bọn họ ra khỏi Quận chủ phủ.
Khi Tống Ly trở về, nàng nghe mấy thị nữ lén bàn tán rằng hôm nay Mạc Uyên
còn đến tìm quận chủ, muốn Vệ quận chủ đuổi bọn họ ra khỏi phủ. Quận chủ
không đồng ý, nàng ta tuy trong lòng không vui, nhưng cũng không dám phát
tác.
Dẫu vậy, những chuyện này tạm thời chưa ảnh hưởng gì. Tống Ly vốn cũng
không định ở lại Quận chủ phủ quá lâu. Chiều tối, nàng đến gặp Vệ quận chủ
một chuyến, bàn bạc vài việc, rồi trở về viện tiếp tục luyện đan.
Sáng sớm hôm sau, Tống Ly theo đúng ước hẹn đi đến tiểu trạch của ông nội
Ngu Ngưng, trước khi đi còn khước từ yêu cầu muốn theo cùng của Lục Diễn
và mấy người kia.
Sau chuyện Bá Long Bang, dân chúng sống trong trang viên cho rằng nơi này
không lành, chỉ mấy ngày đã lần lượt dọn đi hết. Tiểu viện của ông nội Ngu
Ngưng vẫn nằm dưới chân núi, cũ kỹ, hẻo lánh, không hề bắt mắt.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Cửa viện mở rộng, dường như là cố ý chờ đợi vị khách hôm nay.
Tống Ly nhấc bước tiến lên. Sau khi vào trong viện, một trận gió vô hình thổi
qua, chỉ nghe “két” một tiếng, cửa viện tự động khép lại.
Cùng lúc đó, nếu từ bên ngoài nhìn vào, sẽ phát hiện tiểu viện vốn lặng lẽ tọa
lạc nơi này đã hoàn toàn biến mất. Tống Ly tiếp tục đi sâu vào trong. Sau cánh
cửa phòng truyền ra những âm thanh sột soạt khe khẽ. Nàng nghiêng tai lắng
nghe giây lát, rồi đưa tay đẩy cửa.
“Ngươi đến rồi…”
Giọng Ngu Ngưng vang lên, tựa như vui mừng khôn xiết.
Ánh mắt Tống Ly nhìn thẳng về phía trước, chỉ liếc một cái đã thấy được bóng
dáng yểu điệu quay lưng về phía mình sau lớp rèm sa.
Nhưng lúc này, một tay nàng ta đang giơ cao, bóp chặt lấy cổ khô gầy của một
lão nhân. Dưới sự khống chế ấy, lão nhân không ngừng giãy giụa, cổ họng đến
cả tiếng “a a” cũng không thể phát ra. Bị dồn ép đến cực hạn, hai mắt lão sung
huyết, trợn trừng đầy sợ hãi. Trong lúc vùng vẫy, trên người lão thậm chí còn rò
rỉ ra một tia linh khí vốn không nên xuất hiện trên phàm nhân.
Cách một lớp rèm sa, lão nhân nhìn thấy Tống Ly bước vào, lại cố sức vươn tay
ra, chỉ về phía nàng.
Giống như đang cầu cứu.
“ Ngu ngưng, ngươi đang làm gì vậy?” Tống Ly lên tiếng hỏi.
“Ta đang… giúp lão được giải thoát đó, ha ha ha…”
Ngu Ngưng khẽ cười. Nụ cười ấy đã không còn vẻ thuần lương như khi đối diện
với Tống Ly trước kia, trái lại mang theo mấy phần điên cuồng đến ranh giới
sụp đổ.
“Mau thả lão ra, lão chẳng phải là ông nội của ngươi sao?”
“Ông nội?” Ngu Ngưng khựng lại, rồi như chợt nhớ ra điều gì, giọng nói từ bình
tĩnh chuyển sang cuồng loạn. “À đúng, ta từng có một ông nội. Nhưng mười
năm trước đã chết rồi, chết từ lâu rồi! Ha ha ha!”
“Vậy lão là ai?”
“Ngươi nghĩ lão là ai nào, bằng hữu đáng yêu của ta. Ngươi thông minh như
vậy, hẳn là đã đoán ra rồi chứ?”
con/chuong-66-thinh-quan-chu-dai-nhan-tran-ap-ta-tuhtml]
Ánh mắt Tống Ly xuyên qua lớp rèm sa, nhìn về gương mặt khô quắt đã bị hút
cạn nguyên khí của “lão nhân”.
“Trong địa lao, ngươi từng nói với ta rằng ngươi bị bắt vào đó hai ngày trước”
“Sau đó, đám người của Bá Long Bang vô tình tiết lộ, đại đương gia của bọn
chúng cũng đã biến mất đúng hai ngày”
“Hắn chính là đại đương gia của Bá Long Bang đã mất tích, có đúng không?”
Lời Tống Ly vừa dứt, linh lực trong tay Ngu Ngưng chấn động, thân thể “lão
nhân” lập tức nổ tung thành vô số mảnh vụn, rơi vãi đầy đất, mùi máu tanh
trong nháy mắt tràn ngập cả gian phòng.
Ngu Ngưng xoay người lại. Cách một lớp rèm sa, Tống Ly không nhìn rõ biểu
cảm trên mặt nàng ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đó là nụ cười thỏa
mãn, khoái trá sau khi giếc người.
“Đúng vậy, hắn chính là đầu lĩnh của đám ngu xuẩn Bá Long Bang. Thật không
ngờ hắn lại nghĩ ra được cái cách ngu ngốc như cưỡng hiếp thi thể để đổ
tội cho ta. Ngươi nói xem, ta có nên dạy dỗ hắn một trận không?”
“Vậy ra ngươi chính là hung thủ thật sự của vụ lột da moi tim” Tống Ly nhíu
mày. “Vì sao phải lừa ta?”
“Ngươi có biết, trên đời này có năm thứ, đối với tu sĩ mà nói đều là đại bổ
không?”
“Huyết của thủy linh căn, tim của hỏa linh căn, da của thổ linh căn, mắt của
kim linh căn, và… mạng của mộc linh căn”
“Ngươi là tu sĩ mộc linh căn có tư chất tốt nhất mà ta từng gặp. Nuốt ngươi
vào, công lực của ta nhất định sẽ tăng vọt”
“Ban đầu ta chỉ định trà trộn vào Bá Long Bang, cho bọn chúng nếm chút hậu
quả để biết thế nào là trêu chọc ta. Không ngờ lại may mắn gặp được ngươi,
một đại bổ vật như vậy”
“Không nghĩ tới ta chỉ cần dùng chút khổ nhục kế, đã có thể khiến ngươi tin ta
đến thế. Tu sĩ chính đạo đều như vậy cả, chỉ cần trước mặt họ tỏ ra đáng
thương, họ sẽ tin ngươi, rồi bị lột da rút gân, từng chút từng chút bị ăn sạch
nuốt khô…”
Ngu Ngưng vén rèm sa lên, mỉm cười nhìn Tống Ly, đôi mày hơi nhướng cao:
“Thật đáng thương làm sao”
“Cho nên, từ đầu đến cuối ngươi đều đang lừa ta” Trong mắt Tống Ly có bất
lực, cũng có phẫn nộ.
Thấy biểu cảm ấy của nàng, Ngu Ngưng lại càng cười vui vẻ hơn: “Có một
chuyện ta không lừa ngươi. Ta thật sự có một em gái, tuổi tác xấp xỉ ngươi. Chỉ
có điều… ba năm trước chính nàng ta đã bán ta vào thanh lâu, hủy hoại tất cả
của ta!”
Nói đến câu cuối, sắc mặt Ngu Ngưng lạnh lẽo đến cực điểm. Ngay khoảnh
khắc sau, thân hình nàng ta lóe lên, năm ngón tay hóa thành lợi trảo, tấn công
thẳng về phía Tống Ly.
Linh phong mang theo tu vi Kim Đan hậu kỳ lướt sát qua cánh tay Tống Ly.
Nàng miễn cưỡng né được một kích này, nhưng vẫn bị linh phong rạch trúng,
cánh tay lập tức rách toạc, máu tươi thấm đỏ một mảng lớn.
Tống Ly ôm lấy vết thương trên tay. Đây tuyệt đối không phải là sức mạnh
nàng có thể đối kháng.
“Ngu Ngưng, ngươi giếc nhiều người như vậy, chẳng lẽ trong lòng không có
lấy một chút hối hận nào sao?” Nàng hỏi, giọng trầm xuống.
“Hối hận?”
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm vệt máu thuộc về Tống Ly trên tay mình. Trong
mắt nàng ta thấp thoáng ánh sáng hưng phấn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi
vết máu.
Trong máu hòa lẫn mộc linh khí tinh thuần, càng khiến Ngu Ngưng quyết tâm
phải đoạt được Tống Ly cho bằng được.
“Hối hận có ngon bằng tim của tu sĩ hỏa linh căn không? Không ngờ năm nay
Tán Tu Liên Minh lại thu được không ít mầm tốt. Đợi ăn xong ngươi, ta sẽ bắt
luôn kẻ kim linh căn bên cạnh ngươi tới. Dù sao chúng ta cũng từng là bằng
hữu, để hắn đi cùng ngươi trên đường xuống Hoàng Tuyền, chẳng phải rất tốt
sao?”
“Ngu Ngưng!”
Tống Ly thực sự nổi giận. Nàng cau chặt mày, nhìn thẳng vào bộ mặt chân
thực của Ngu Ngưng, hít sâu một hơi.
“Khẩu cung đã đầy đủ, thỉnh Quận chủ đại nhân trấn áp tà tu!”