Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 74 【Mạc nữ hiệp】



Lần nữa bước vào tiểu viện ấy, khả năng chịu đựng tâm lý của Tống Ly đã

mạnh hơn rất nhiều.

Nàng cùng các đệ tử Vấn Phạt Tông lần lượt hỏi han những cái đầu người kia,

ghi chép lại tên tuổi, lai lịch của chúng, cũng như dự định về sau.

Điều khiến Tống Ly bất ngờ là, phần lớn bọn họ đều lựa chọn rời khỏi cõi nhân

gian. Sống dở chết dở như thế này, còn khó chịu hơn cả việc bị giếc chết

ngay từ đầu.

Tất nhiên, cũng có người vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, hy vọng các

đệ tử Vấn Phạt Tông có thể giúp họ thực hiện nguyện vọng. Sau đó, họ cũng

có thể bình thản rời khỏi nhân thế.

Bọn họ mong muốn tìm một đêm có ánh trăng, trong giấc mộng mà an nhiên

qua đời. Giống như năm đó bị chôn dưới lòng đất. Trong suốt một năm ấy,

không có ý thức, không có hơi thở, cứ như đã thật sự chết đi rồi.

Tống Ly hỏi thăm rất nhiều cây cỏ đầu rắn, cuối cùng cũng tìm được cha mẹ và

các em gái của Mạc Uyên. Cô bé nhỏ tuổi nhất khi nghe Tống Ly nhắc đến Mạc

Uyên, vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Chị gái đi mua dầu quế cho em rồi, may mà chưa về nhà, chị ấy vẫn còn sống.

Tống đạo trưởng, bây giờ chị ấy sống có tốt không? Người có thể chuyển em

vào chậu hoa, mang em đi gặp chị ấy không? Chỉ cần nhìn từ xa một chút thôi

là được, đừng để chị ấy phát hiện, sẽ dọa chị mất…”

Nhìn gương mặt ngây thơ của đứa trẻ, Tống Ly có chút không nỡ nói ra sự thật.

Nhưng các nàng biến thành bộ dạng ngày hôm nay, chuyện này không thể

tách rời khỏi tên Vệ Bản kia. Nếu có thể để các nàng biết rằng, chính tay người

chị đã thay các nàng báo thù, có lẽ cũng xem như viên mãnCũng coi như hoàn

thành tâm nguyện cuối cùng của Mạc Uyên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy cái đầu người, Tống Ly lấy ra lọn tóc mà Mạc

Uyên đã cắt xuống. Ánh mắt hướng về phía cha mẹ của Mạc Uyên.

“Sau khi hai vị bị hại, nàng đã lấy thân phận tiểu thiếp gả vào phủ quận chủ,

lấy thân nuôi độc, khiến Vệ Bản trúng độc thấm tận xương tủy, tự tay báo mối

thù diệt môn này”

Nghe vậy, mẹ của Mạc Uyên lập tức bật khóc.

“Đứa nhỏ này, sao nó lại ngốc như vậy chứ, không đáng đâu! Không đáng! Ta

chỉ mong nó có thể sống cho tốt thôi mà! Uyên nhi, sao con lại ngốc như thế

——”

Cha của Mạc Uyên cũng lặng lẽ rơi lệ. Các em gái của nàng khóc rất lâu, cuối

cùng nói: “Chị không hề lừa chúng ta, chị ấy thật sự là đại anh hùng!”

Hốc mắt Tống Ly hơi đỏ: “Tâm tính như vậy, nhẫn nhục chịu đựng suốt nhiều

năm, Mạc cô nương xứng đáng với hai chữ anh hùng”

Nghe thế, trên gương mặt bọn trẻ còn vương lệ long lanh, nhưng nụ cười lại rực

rỡ vô cùngChị gái của các nàng, thật sự rất lợi hại.

“Mạc nữ hiệp có nhờ ta chuyển lời cho hai vị một câu. Đại thù đã báo, có thể

yên tâm mà đi. Mạc Uyên lấy thân mình đền đáp ân sinh dưỡng, dẫu chết,

không hối”

Hai vị lão nhân khép mắt lại, dung nhan và nụ cười của ái nữ hiện lên trong

đầu, như mới ngày hôm qua. Từng chữ từng lời ấy, tựa như Mạc Uyên đích thân

nói ra. Hai vị và các em gái đều có thể tưởng tượng được, khi nói những lời này,

ánh mắt của nàng kiên định ra sao, tâm tình thoải mái biết chừng nào.

Phải rồi, con gái, chị gái của họ, từ trước đến nay chưa từng ngốc nghếch.

……

Những bách tính bị cỏ đầu rắn hại chết, thi thể đã không thể tìm đủ, đúng

như Mạc Uyên từng nghĩ, đến cả việc nhập thổ vi an cũng khó. iều duy nhất

Tống Ly có thể làm, là chôn cất cả gia đình họ chung một chỗ, bên mộ trồng

một cây quế.

Mong rằng hương quế năm sau có thể xua tan u ám của Tung Quận, để sau

nhiều năm, những bách tính sinh sống nơi đây cũng có thể thốt lên một câu:

nơi tâm an định, chính là quê hương ta.

Nhờ lời cung khai của tên tà tu hợp thể kỳ trước đó, trong đại án này, toàn bộ

những kẻ liên quan đều bị bắt giữ. Có dì Lưu trấn thủ ở Tung Quận, không một

tên tà tu nào trốn thoát.

Vụ án vốn do Vấn Phạt Tông điều tra. Sau đó, đại năng hợp thể kỳ của Vấn

Phạt Tông tới thương nghị với dì Lưu, quyết định giao những kẻ tham gia hoặc

có liên quan đến việc sát hại tu sĩ Tán Tu Liên Minh cho Tán Tu Liên Minh xử

lý, những kẻ còn lại thì giao cho Vấn Phạt Tông.

con/chuong-74-mac-nu-hiephtml]

Bởi số lượng người liên quan quá lớn, các sự vụ vụn vặt cũng vô cùng rắc rối,

nên dì Lưu liền đồng ý với phương án xử lý này. Huống chi, những kẻ mà Vấn

Phạt Tông giao ra phần lớn đều là cao tầng trong tổ chức ngầm.

Vấn Phạt Tông cũng đặc biệt coi trọng đại án lần này ở Tung Quận, liên tục

phái thêm không ít đệ tử tới, thanh tra “dược nhân”. Vừa tra xét, Tung Quận

lập tức thiếu đi một phần mười dân số.

Con số khổng lồ này truyền tới tai Càn Đế, Càn Đế nổi giận lôi đình, trực tiếp hạ

lệnh cho quan viên được phái xuống: không cần áp giải Vệ Bản về kinh, lập tức

xử tử tại chỗ.

Hình phạt là lăng trì. Phàm nhân có cách lăng trì của phàm nhân, tu sĩ tự nhiên

cũng có lăng trì dành cho tu sĩ. Dùng đao băng cắt từng mảnh thịt, sau khi

thân xác chết đi, còn phải dùng linh bảo chuyên đối phó với hồn phách để

tiếp tục cắt từng mảnh một.

Sau đó, vị quận chủ mới được phái tới nhậm chức ở Tung Quận, nghe nói là

một vị thanh quan nổi tiếng. Những quận huyện từng do ông cai quản, dưới sự

trị vì của ông, tỷ lệ phạm tội đều giảm xuống rõ rệt.

Ngày vị thanh quan ấy nhậm chức, Tống Ly và những người khác đứng trong

đám đông bên đường, Tiêu Vân Hàn ngẩn ngơ nhìn theo. Hắn nhìn cỗ xe ngựa

mộc mạc của vị quan kia đi qua giữa phố lớn, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Cũng không hề phát hiện ra rằng, Tống Ly và Lục Diễn đang nhìn chằm chằm

vào hắn. Cuối cùng vẫn là Lục Diễn lên tiếng trước:

“Tiêu Vân Hàn, ngươi sao vậy, sao lại ngây người ra thế?”

Ở cuối tầm mắt đã không còn thấy cỗ xe ngựa mộc mạc kia nữa. Nghe tiếng

gọi, hắn chớp chớp mắt, lúc này mới hoàn hồn.

“Không có gì, chỉ là nhớ lại khi còn nhỏ theo cha ta nhậm chức, cũng ngồi loại

xe như vậy, hai bên đường cũng có rất nhiều bách tính ra đón chào”

“Không ngờ đấy, hóa ra ngươi còn là quan nhị đại nữa cơ à. Tiêu bá phụ hiện

giờ đang nhậm chức ở đâu vậy, lần sau về nhà có cần dẫn theo bọn ta không…

ưm ưm ưm…”

Lục Diễn đang nói thì đột nhiên bị Tống Ly đưa tay che kín miệng. mLục Diễn

“ưm ưm” một lúc lâu, mãi đến khi giọng của Tiêu Vân Hàn lại vang lên.

“Ông ấy chết rồi”

Nhận ra Lục Diễn bị mình che miệng đã sững sờ, không còn giãy giụa nữa,

Tống Ly liền buông tay ra.

“Xin chia buồn”

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

“Ừ”

Có thể nhìn ra được, Tiêu Vân Hàn rất kính trọng những người làm quan thanh

liêm, nghĩ lại thì cha hắn lúc sinh thời hẳn cũng là một vị thanh quan. Nếu ông

còn sống, chắc chắn cũng không nỡ để con mình phải sống cảnh ngủ gầm

cầu.

May mà, hiện tại mọi thứ đều đang dần tốt lên, hơn nữa còn phát triển theo

hướng ngày càng tốt đẹp hơn.

Trong lúc thẩm vấn tên tà tu hợp thể kỳ, Tống Ly cũng moi được từ miệng hắn

tung tích của sông Quỷ Mẫu.

Lúc này mới phát hiện ra, hóa ra không phải nàng không tìm được nơi đó, mà

là vì tổ chức ngầm kia coi nó như cây hái ra tiền, cố ý dùng bí pháp che giấu

sông Quỷ Mẫu đi.

Mà bí pháp ấy, sau khi người của Vấn Phạt Tông tới, đã được phá giải thành

công. Chỉ là bọn họ tạm thời chưa có thời gian xử lý đám độc thảo ven hai bờ

sông Quỷ Mẫu , còn đang bận lần lượt thẩm vấn từng thành viên của tổ chức

ngầm.

Vì vậy, Tống Ly và những người khác đã đi từ sáng sớm. Đến nước này rồi,

nàng cũng không định tiếp tục giấu giếm Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn về thân

phận thật sự của Trường Sinh nữa.

Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi Trường Sinh tu hành, sẽ không phải ngày ngày bị

nhốt trong nhà, có thể giống như một đứa trẻ bình thường ra phố thả diều,

chạy nhảy nô đùa, kết bạn với những đứa trẻ khác, cùng nhau chơi trốn tìm…

Trong lòng Tống Ly liền không sao kìm được niềm vui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.