Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 73 【Đại pháp thẩm vấn của Tống Ly】



Trong phòng thẩm vấn tại cứ điểm của Vấn Phạt Tông, hồn thể của tà tu Hợp

Thể kỳ đã bị từng tầng cấm chế khóa chặt trên giá hình, hoàn toàn không thể

nhúc nhích.

Tống Ly nhìn cây roi đánh hồn trong tay, thử quất nhẹ một roi lên hồn thể đại

năng kia, hắn lập tức đau đến mức gào lên như heo bị chọc tiết.

“Ta khai! Ta khai hết! Ta khai tất cả!”

Lăng Viễn đứng bên cạnh nhiệt tình chỉ điểm:

“Tống đạo hữu, như vậy chưa được đâu. Ngươi phải vung tròn cả cánh tay lên.

Roi đánh hồn tuy khi tác dụng lên hồn thể không cần linh khí hỗ trợ, nhưng

lực tay vẫn phải đủ mạnh, như vậy thái độ nhận tội của phạm nhân mới có thể

coi là thành khẩn”

“Ta đã đủ thành khẩn rồi, ta khai hết rồi mà! Các ngươi còn muốn làm gì nữa,

đừng có lại gần ta a!!!”

Tống Ly nghiêm túc ghi nhớ lời chỉ dẫn của Lăng Viễn, sau đó vung tròn cánh

tay, dùng đủ mười phần lực đạo quất roi đánh hồn lên hồn thể tà tu.

“A a a a a ——”

Tiếng thét thảm thiết vang tận trời xanh. Tất nhiên là không hoàn toàn vang

ra ngoài, bởi vì nhà lao của Vấn Phạt Tông có hiệu quả cách âm cực tốt.

Thấy Tống Ly học rất nghiêm túc, Lăng Viễn vô cùng hài lòng, tiếp tục giảng

dạy: “Được rồi, bây giờ ngươi có thể hỏi hắn”

“Không cần hỏi nữa, ta khai hết, khai hết!”

Chịu liền hai roi đánh hồn, chút cốt khí cuối cùng của tà tu cũng bị quất bay

sạch. Chủ yếu vẫn là do chấn động mà dì Lưu mang lại trước đó quá mạnh.

“Lớn gan!” Tống Ly bắt chước y hệt, lại quất một roi nữa. “Ta còn chưa hỏi,

ngươi khai cái gì mà khai!”

“A a a ——” hồn thể tà tu gào khóc. “Vậy ngươi hỏi nhanh đi!”

Đứng bên cạnh, ánh mắt Lăng Viễn hơi sáng lên. Tống Ly ngược lại đã cung

cấp cho hắn một ý tưởng mới về hình thức thẩm vấn.

“Vấn đề thứ nhất,” Tống Ly vừa nói vừa quất một roi, “trong tổ chức buôn bán

ma dược ngầm, dưới tay ngươi có mấy phó thủ?”

“A a! Hai, chỉ có hai người thôi!”

Tống Ly lại quất thêm một roi: “Họ tên là gì?”

“A a! Một người gọi là Lưu Phú Quý, một người gọi là Vương Nhị Cẩu!”

Lại thêm một roi nữa: “Tu vi đều ở cảnh giới nào?”

“A … Lưu Phú Quý đã đến Hóa Thần trung kỳ rồi, Vương Nhị Cẩu thì mới chỉ

Nguyên Anh hậu kỳ!”

Tống Ly tức đến nghiến răng. Tài nguyên dùng để bồi dưỡng đám tà tu này đều

là từ việc buôn bán độc dược cấm kỵ mà có, trong khi tài nguyên của Tán Tu

Liên Minh lại là từng chút từng chút do Ngũ Vị Các và vô số tán tu vất vả kiếm

về. Bồi dưỡng được một đại năng Hóa Thần kỳ khó khăn đến mức nào, vậy mà

nói giếc là giếc.

Bảo sao dì Lưu tức đến mức mắt tóe lửa, chính nàng cũng sắp tức khóc đến

nơi rồi.

Tống Ly vung tròn cánh tay, quất xuống một roi thật mạnh: “Trong nhà bọn họ

còn có những ai, tên gọi là gì!”

“Không phải chứ, chuyện này có liên quan gì đến vụ án các ngươi đang điều

tra sao, đến cả người nhà cũng phải tra?” Tà tu bị quất đến mức nhe răng trợn

mắt.

“Đương nhiên là có liên quan,” Tống Ly lại quất xuống một roi nữa, “lỡ đâu

người nhà của bọn họ là đồng phạm thì sao? Dám cãi lại!”

“A a a …” Sau tiếng hét thảm, tà tu vội vàng khai báo thành thật.

Tống Ly tiếp tục quất: “Trong nhà bọn họ có ruộng đất hay không, quan hệ

láng giềng thế nào!”

con/chuong-73-dai-phap-tham-van-cua-tong-lyhtml]

“A a! Ngươi, tên hậu bối này, rõ ràng là cố ý!”

“Làm càn, dám nhục mạ chủ thẩm, tội thêm một bậc!”

Trong phòng hình liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết. Lăng Viễn đã từ thái

độ nghiêm túc chỉ dạy Tống Ly lúc ban đầu, chuyển sang thái độ khiêm tốn

học hỏi.

Một ngày trôi qua, Tống Ly vung roi đến mức cánh tay tê dại, lời cung khai thu

được dày đến mức có thể biên soạn thành hẳn một quyển sách. Ngay cả

những chi tiết vụn vặt khó ai chú ý tới cũng đều được ghi lại, thậm chí chính

xác đến mức mỗi thành viên trong tổ chức ngầm kia nuôi chó tên là gì cũng

không bỏ sót……

Trước khi rời đi, Lăng Viễn đề nghị muốn chép tay lại toàn bộ quá trình thẩm

vấn, làm tài liệu cho đệ tử Vấn Phạt Tông tham khảo.

Tống Ly nghĩ lại, phương pháp thẩm vấn của mình tuy là để xả giận, nhưng quả

thật đã moi ra được không ít vấn đề mà mọi người từng bỏ qua.

Ví dụ như để tiện phi tang thi thể, bọn chúng đã trực tiếp biến một ngọn núi

xinh đẹp thành bãi tha ma, mà trước kia từng có người phát hiện trên ngọn núi

ấy có một con gấu hoang sinh sống. Tuy tốc độ phi tang rất nhanh, nhưng số

thi thể trong bãi tha ma lại ngày càng ít. Tống Ly suy đoán hẳn là đã bị con

gấu hoang kia ăn mất.

Con gấu ấy nếu ăn quá nhiều xác người, rất có thể sẽ sinh ra linh trí, hóa thành

gấu tinh rồi xuống núi hại người.

Lăng Viễn lập tức phái người tới bãi tha ma kiểm tra, quả nhiên gặp phải một

con hắc hùng yêu khí quấn quanh, trên người tự nhiên tỏa ra mùi tanh máu và

thối rữa khó ngửi, nhìn là biết đã lâu năm ăn xác người mới thành ra bộ dạng

đó.

Tránh được một tai họa gấu tinh hại người, Lăng Viễn càng thêm tôn sùng

phương pháp thẩm vấn của Tống Ly.

Tống Ly cũng hào phóng cho Lăng Viễn mượn quyển “sách dày” ấy. Vừa hay,

nàng còn có vài chuyện chưa làm xong.

Vạn Túc trưởng lão dẫn theo mấy đệ tử Vấn Phạt Tông có tâm lý vững vàng,

sau khi giải tán những người trong phủ quận chủ, liền đi tới tiểu viện ở góc tây

nam nơi Vệ Bản chuyên dùng để nuôi dưỡng những cây cỏ đầu rắn bàn bạc

xem nên xử lý chúng thế nào.

Ban ngày, những cái đầu người này có ý thức riêng, có thể nói chuyện, nên

trong tiểu viện có bố trí trận pháp cách âm đặc biệt.

Đến ban đêm, chúng tiếp xúc với ánh trăng liền rơi vào giấc ngủ, cũng giống

như khi còn sống, mặt trời mọc thì hoạt động, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Vạn

Túc trưởng lão khó mà nói chúng là người sống, bởi có người sống nào mất

thân thể, chỉ còn cái đầu mà vẫn sống được chứ.

Nhưng cũng khó mà nói chúng là người chết, vì chúng vẫn giữ ký ức khi còn

sống, giữ nguyên tính cách của bản thân, thậm chí Tống Ly còn có thể cảm

nhận được sinh cơ khác nhau trên từng cái đầu.

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

Vạn Túc trưởng lão u sầu , sầu đến mức cùng một đám đệ tử ngồi xổm ngoài

cổng viện rất lâu không nhúc nhích.

Tống Ly đến vào lúc hoàng hôn, dưới ánh chiều tà rực rỡ nơi chân trời, những

cây cỏ đầu rắn trong viện dần dâng lên cảm giác buồn ngủ.

Trong số đệ tử Vấn Phạt Tông, có người nhỏ giọng nói: “Hay là… nhân lúc ban

đêm chúng ngủ, đốt một mồi lửa thiêu sạch đi? Sống thế này cũng đau khổ,

chi bằng sớm được giải thoát”

“Không được, chúng là người sống sờ sờ mà!” Lập tức có người phản đối,

nhưng chính người nói cũng không có mấy tự tin.

Chúng… thật sự còn là người sao?

“Hay là… mang về tông môn nuôi? Nhưng mà…”

Bàn đi bàn lại hồi lâu vẫn không ra được biện pháp nào. Tống Ly tới liền nói:

“Chi bằng hỏi ý kiến chính họ. Khi sống là người, sau khi chết là linh, nhưng

họ vẫn là chính mình, có quyền quyết định tương lai của bản thân”

Nghe vậy, Vạn Túc trưởng lão ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Tống Ly, khẽ gật

đầu.

Hiển nhiên, trước đó ông cũng nghĩ như vậy, chỉ là vẫn do dự không biết có nên

thực hiện hay không. Nay có người đứng ra khẳng định suy nghĩ ấy, Vạn Túc

trưởng lão cũng có thêm dũng khí để làm.

Được Vạn Túc trưởng lão đồng ý, Tống Ly liền lục trong túi trữ vật lấy ra đồ vật.

“Ta mang theo vài chậu hoa. Có thể hỏi thăm chuyện khi còn sống của họ. Nếu

có ai vẫn còn chấp niệm lưu lại nhân thế, có thể tạm thời chuyển họ vào trong

chậu hoa để hoạt động, giải quyết chấp niệm. Biết đâu lại mở ra một cảnh ngộ

khác”

Mọi người trầm mặc không nói, nhưng ai nấy đều tiến lên nhận một chậu hoa.

Nếu có thể, bọn họ nguyện ý dẫn những bách tính khổ mệnh này đi hoàn thành

tâm nguyện lúc sinh thời.

So với nỗi sợ hãi trước hình dạng đáng sợ hiện tại của những bách tính ấy, họ

càng oán trách bản thân vì sao không sớm phát hiện ra bóng tối trong Tung

Quận, không thể sớm cứu họ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.