Liên Thanh sợ bà ta chọc tức ba mẹ sinh bệnh, lạnh lùng quát: “Liên Hâm, chị
đừng có vô lý gây sự nữa! Chị cứ nhớ mãi chuyện của hồi môn năm đó, nhưng lại
không nhớ ba mẹ vì bù đắp cho chị, sau này đã đưa cửa hàng ở trung tâm thành
phố cho chị, là do chị tự kinh doanh không nổi gia đình mới thu hồi lại! Mấy năm
nay chị mang đồ đạc từ trong nhà đi, chị tính xem trị giá bao nhiêu tiền!”
“Còn cả Tiểu Ý nữa, chị đừng quên xe nó đi, nhà nó ở hiện tại đều là do gia đình
cho!”
Liên Thanh nheo mắt: “Liên Hâm, chị tính toán chi li như vậy, tốt nhất là quy đổi
hết những thứ gia đình cho chị mấy năm nay ra tiền, rồi xem lại bản thân đã mang
lại cái gì cho gia đình, xem có tư cách đến đây đòi hỏi không!”
Chưa nói đến Liên Hâm đang khóc sướt mướt, Liên mẫu ở bên cạnh nghe mà
đau lòng.
Mấy năm con trai ở bên ngoài, trong nhà có gì ngon ngọt, hay người khác biếu
quà, chỉ cần con gái cả muốn là ông bà cho hết, nào ngờ đâu lại bị bà ta coi nhẹ
như không.
“Chị không quên”
“Vậy giờ chị đang làm loạn cái gì? Muốn tất cả mọi người phải vây quanh chị,
cưng chiều chị, dỗ dành chị như công chúa, lấy chị làm trung tâm phải không?”
Đôi khi thật sự không hiểu nổi trong đầu người này rốt cuộc chứa cái gì.
Quả thực là hết thuốc chữa, Liên phụ tuổi này rồi còn dạy dỗ gì nữa, thất vọng
ngầm ra tối hậu thư, bảo bà ta đừng xuất hiện lúc tổ chức tiệc tùng, quản gia sẽ
không cho bà ta vào cửa.
“Rảnh rỗi thì quan tâm chồng con nhiều hơn đi, đừng lúc nào cũng chờ người
khác dỗ dành mình, người tính tình tốt đến mấy cũng sẽ mất kiên nhẫn thôi. Nếu
thực sự nhớ mẹ chị, thì cứ như mấy năm nay, hẹn gặp ở bên ngoài ăn bữa cơm
là được”
Liên Hâm khóc không thành tiếng. Liên Thanh cứ thế lạnh lùng nhìn, không nói
một lời.
Liên mẫu bị con gái cả nắm tay, trong lòng bất lực lại cảm thấy tổn thương, chung
quy con trai cháu trai vẫn quan trọng hơn, phái người đưa bà ta về nhà họ Đồng.
Nghe nói lúc đó Đồng Dư cũng không ở nhà, trong nhà lạnh lẽo vắng vẻ, nhưng
nhà họ Liên không ai hỏi đến, bởi vì họ đều rất bận.
Lúc Triệu Tình gọi điện cho Lâm Tuệ đã hình dung thế này.
“Đầu óc bả như bị lừa đá vậy, hoặc là úng nước rồi. Cuộc sống yên ổn không
muốn, cứ phải làm mình làm mẩy”
Lâm Tuệ cười: “Chị chồng bà là được người ta tâng bốc quen rồi, sĩ diện hão, chỉ
cần ai không hợp ý bả, không chiều theo bả là bả làm loạn lên ngay. Bả giở mấy
trò vặt vãnh đó, có lẽ là do ghen tị cuộc sống của mình không hạnh phúc mỹ mãn
bằng các bà. Đương nhiên, chắc trong đó còn kẹp cả chuyện tiền nong nữa”
Khéo thật, hai bà chị chồng của cô đều chẳng bớt lo tí nào.
Từ Hồng Mai cũng là kẻ không có não, nhưng bà ta là kẻ chỉ biết bắt nạt người
nhà, chỉ biết bắt nạt người đối xử tốt với mình.
Còn Liên Hâm rõ ràng là quá tự tin, lấy mình làm trung tâm, công kích tất cả mọi
người không chừa một ai.
“Nhưng cuộc sống tốt đẹp nhà ai mà chẳng phải do tự mình vất vả gây dựng nên,
bả xuất thân tốt như vậy mà sống thành ra thế này, cũng là do bả ngu thôi”
Triệu Tình tay liệt kê danh sách, tai kẹp điện thoại, vừa viết vừa nói chuyện với
Lâm Tuệ: “Bố chồng tôi trước giờ luôn cẩn thận kín tiếng, ngay cả xe đi lại trong
nhà cũng là loại bình dân. Chỉ có bây giờ về hưu rồi mới nỡ tiêu tiền cho cháu
trai. Nói thật nhé, gia sản nhà tôi, ngoài ông cụ ra chẳng ai biết rõ cả. Thậm chí
Liên Thanh cũng chỉ biết hơn một nửa thôi”
Bà cười cười: “Bao nhiêu năm nay, sản nghiệp trong nhà tôi cũng không nhúng
tay vào. Ông cụ trong lòng tính toán rõ ràng lắm, cái gì nên cho con bé thì một xu
không thiếu, cái gì không nên cho thì một hào không thừa”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ không đi dò hỏi gia sản nhà đối phương, Lâm Tích nhìn qua thì thấy
tương lai cũng không lo thiếu tiền, thế là đủ rồi.
Nói đến chuyện này, nhà họ Từ cũng rất bận rộn.
Sau khi Lâm Tuệ trở lại Kinh Thị, đầu tiên là tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn
giản cho bọn trẻ ở nhà. Sau đó Từ Quốc Tranh tiếp tục đi học, Lâm Tích bắt đầu
cùng bạn học chuẩn bị mở phòng tranh, Liên Kình càng bận rộn đến mức không
thấy bóng dáng đâu.
Việc kinh doanh cửa hàng nhỏ của Lâm Tuệ phát triển không ngừng, đã trở thành
“cửa hàng ngôi sao” nổi tiếng ở các trường học lân cận, vì thế cô thuê thêm một
cô gái trẻ, kéo dài thời gian mở cửa, cô có thời gian thì qua xem, không có thời
gian thì thôi.
vat/chuong-523-co-nguoi-dau-oc-nhu-bi-lua-dahtml]
Bận rộn xong quay đầu lại mới phát hiện, thằng hai nhà cô đã xuất quỷ nhập thần,
“biến mất” một thời gian rồi.
Nhưng Lâm Tuệ không quản, chỉ cần không làm chuyện phi pháp là được.
Không khí lễ hội quốc khánh ở thủ đô là nồng hậu nhất, phóng mắt nhìn lại đâu
đâu cũng là một màu đỏ rực rỡ, nhà nhà tràn ngập tiếng cười nói.
Trong bầu không khí vui mừng ấy, tiệc đính hôn của Lâm Tích và Liên Kình đến
đúng hẹn.
Do sức khỏe của Từ mẫu, hai ông bà không đến dự. Đợi đến Tết, Liên Kình theo
về quê biếu quà là được.
Chỉ là tiệc đính hôn thôi mà, nhà họ Từ và nhà họ Lâm chỉ cử Từ Quốc Hoa, Từ
Quốc Cường, Lâm Hoành cùng vợ làm đại diện tới dự, ngoài ra còn có Đoan
Chính, Cẩu Tử, và gia đình ba người Lương Thanh.
Nhà họ Từ ở Kinh Thị không có nhiều họ hàng, nhưng nhà họ Liên gốc rễ ở đây,
tuy nói chỉ mời bạn bè thân thiết nhất nhưng cũng chật kín người.
Tiệc chính được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Kinh Thị, họ hàng bên nhà họ Từ
có chút câu nệ, bởi vì khách khứa nhìn qua là biết toàn người quyền quý.
Hai anh em Từ Quốc Tranh chịu trách nhiệm tiếp đãi mọi người.
Còn Lâm Tích cùng Liên Kình, dưới sự dẫn dắt của Liên phụ và Liên Thanh, gặp
gỡ không ít người, cười đến cứng cả mặt.
Tối đến khi tiệc tàn, cô suýt nằm bẹp ra sàn.
“Mẹ ơi, đính hôn đã mệt thế này rồi, kết hôn thì biết làm sao”
Lâm Tuệ bảo cô ngồi xuống, nâng bắp chân cô lên mát xa cho: “Lát nữa ngâm
nước ấm cho thư giãn, không mai sưng lên đấy”
Cô cười cười: “Bây giờ kết hôn phức tạp hơn thời bọn mẹ, đúng là mệt thật”
Lâm Tích mở mắt, tò mò: “Mẹ, hồi xưa mẹ với ba kết hôn thế nào ạ?”
Từ Đông Thăng đang ngồi bên cạnh uống nước mật ong giải rượu, bỗng nhiên
giật mình, có dự cảm chẳng lành, đừng có gây họa cho anh nữa nhé.
“Hồi xưa ấy à, ba con đến cái xe đạp cũng không có, còn phải mượn người ta,
đón mẹ từ trong núi ra, sau đó đến nhà ông ấy, đến cái khăn voan đỏ trùm đầu
cũng không có, bái đường cái là xong, tiệc cưới có mỗi hai bát thịt”
“Nhắc mới nhớ, hồi đó kết hôn đáng lẽ phải sắm đủ bốn món lớn (tam chuyển
nhất hưởng), ba con chẳng có cái nào, mãi sau này kiếm được tiền mẹ mới yêu
cầu mua bù”
Ba anh em đồng loạt nhìn về phía ông bố đang chột dạ cầm cốc uống không khí
ực ực.
Từ Quốc Vinh cười: “Ba còn muốn uống không? Con rót cho ba”
“Thôi, uống nhiều đêm đi tiểu nhiều” Từ Đông Thăng đặt cốc xuống, biết ngay là
lại bị lôi chuyện cũ ra, vợ anh dạo này đặc biệt thích tính sổ nợ cũ. Đây có được
tính là “quân tử trả thù, mười năm chưa muộn” không?
“Hồi trước hỏi em có muốn làm bù đám cưới kiểu Tây không, em chẳng bảo
không thích còn gì?”
Anh chớp chớp mắt, ý là không phải anh không muốn bù, là em không cần đấy
chứ.
Lâm Tuệ rũ mắt: “Vuốt đuôi, đều là bù đắp cả thôi, em chả thèm”
“Chậc!” Từ Đông Thăng cắn phải lưỡi, thế này bảo anh phải làm sao? Chẳng lẽ
bảo anh vác bao tải tiền quay về hơn hai mươi năm trước à?
Ba anh em cười thầm, mẹ già thế mà cũng bắt đầu biết làm nũng, nắm thóp ba
già chặt cứng.