Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 524: Đột nhiên muốn ngủ riêng



Sẵn sàng

Xong xuôi chuyện tiệc tùng, còn phải lo lắng chu đáo cho họ hàng lặn lội đường

xa tới, Lâm Tuệ cũng thấy hơi mệt.

Cô vào phòng, tháo giày, ngồi ngẩn người trên giường. Tuổi cao rồi, phải nghỉ một

chút mới lại sức được.

Từ Đông Thăng vào phòng, đứng một bên, lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói gì.

Lâm Tuệ xoay người, đưa lưng về phía anh, lại tiếp tục ngẩn người.

Từ Đông Thăng nhíu mày, đi đến trước mặt cô, khoanh tay, nhìn chằm chằm cô.

Lâm Tuệ ngước mắt, liếc anh một cái: “Có chuyện gì thì nói đi”

Từ Đông Thăng kéo cái ghế lại, mặt đối mặt mắt to trừng mắt nhỏ với cô, sau đó

nghiêm túc hỏi: “Em có phải vợ anh không?”

“Không phải”

Từ Đông Thăng: ..

“Em không phải vợ anh thì là ai?”

“Thế anh còn hỏi?”

Từ Đông Thăng trừng mắt, cảm giác mình vừa nói một câu vô nghĩa. Khựng lại

một chút, anh lại nói: “Hóa ra trước kia em bất mãn với anh như thế à?”

Lâm Tuệ nghĩ nghĩ: “Cũng tàm tạm, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó,

chẳng phải anh nói thế sao? Em giờ nhận mệnh rồi”

Từ Đông Thăng chống nạnh: “Anh sửa anh sửa hết rồi, bà xã à em có yêu cầu gì

thì nói một lần luôn được không? Cứ thỉnh thoảng lại bồi một câu thế này, tim anh

sắp nhảy ra ngoài rồi đây này”

Lâm Tuệ ỉu xìu: “Cứ bắt em nói thì có ý nghĩa gì? Có công sức đó, thà em tự làm

còn hơn”

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên thở dài: “Anh là do em dạy dỗ ra, có

thể là do tuổi tác lớn rồi, hơi mệt, không muốn cứ phải đi theo sau lưng anh dạy

bảo như mẹ già nữa”

Nói rồi cô tự mình thay quần áo, không thèm để ý đến Từ Đông Thăng nữa, thậm

chí sau khi tắm xong đi ra, còn nói với Từ Đông Thăng đang ngẩn người: “Lâm

Tích đính hôn rồi, ở nhà cũng chẳng được bao lâu nữa, em qua ngủ với con bé”

Nói xong ôm gối bỏ đi luôn.

Để lại Từ Đông Thăng đứng chôn chân tại chỗ trừng lớn mắt.

20 năm vợ chồng đầu gối tay ấp, chưa từng xảy ra tình huống ngủ riêng bao giờ!

Đến chính Lâm Tích cũng thấy kinh ngạc.

Cô nhìn bà mẹ già đang nằm bên cạnh mình, hỏi: “Mẹ, mẹ cãi nhau với ba à?”

Nếu không thì với độ dính người của ba cô, đời nào chịu ngủ riêng giường chứ.

Lâm Tuệ nhắm mắt nghỉ ngơi: “Không cãi nhau, chỉ là thấy ba con hơi phiền phức

thôi. Con cũng sắp lấy chồng rồi, lâu lắm rồi mẹ không ngủ cùng con, nhân tiện

tâm sự chút”

Lâm Tích liền ôm lấy mẹ, ngửi mùi hương trên người mẹ, cọ cọ như con mèo nhỏ,

cười nói: “Vâng ạ, con thích ngủ với mẹ nhất!”

Lâm Tuệ nghiêng người đối diện với con, mở mắt vuốt tóc con gái, nhóc con chớp

mắt cái đã lớn, sắp xây dựng gia đình nhỏ của riêng mình, thật không nỡ.

Lâm Tích vùi đầu vào lòng mẹ, giọng lí nhí: “Mẹ, con hơi sợ”

“Sợ cái gì?”

Lâm Tích nghĩ đến những người gặp hôm nay, trong lòng thực ra cũng không vui

vẻ lắm: “Không nỡ xa nhà, còn nữa, con sợ con không làm tốt vai trò người vợ,

cũng sợ không làm tốt vai trò con dâu nhà người ta”

vat/chuong-524-dot-nhien-muon-ngu-rienghtml]

“Ở nhà tự do hơn, muốn làm gì thì làm, không cần nhìn sắc mặt ai. Giá mà được

ở nhà mãi thì tốt biết mấy”

“Con bé ngốc này, con không vội nhưng Liên Kình cũng muốn vội vàng rước con

về nhà rồi” Lâm Tuệ cười, hỏi cô: “Những lời này con đã nói với cậu ấy chưa?”

Lâm Tích trầm mặc: “Chưa ạ”

“Suy nghĩ của con là bình thường, một thân một mình bước vào một gia đình xa

lạ, hầu như cô gái nào đi lấy chồng cũng sẽ có lo lắng như vậy, đàn ông không

hiểu được đâu” Lâm Tuệ lựa lời, cố gắng giảm bớt nỗi sợ hãi trước hôn nhân cho

con gái.

“Nhưng con cũng phải xem sống thế nào, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Trước kia ba con đưa ông bà nội lên thị trấn, mẹ bảo con cũng đi theo, chính là

muốn cho con mở mang tầm mắt. Bị dọa rồi phải không?”

Lâm Tích gật gật đầu.

Lâm Tuệ không nói về vấn đề tính cách nhân phẩm cá nhân, chỉ nói về sự lựa

chọn của mỗi người.

“Cô cả và cô họ con đều gặp người không tốt, nhưng cô họ con kịp thời dừng lại,

rời bỏ gia đình đó, giờ tình cảm vợ chồng thắm thiết, gia đình hòa thuận vui vẻ.

Còn cô cả con cam tâm tình nguyện chịu khổ chịu tội ở nhà đó, đến giờ cũng

chẳng thấy khổ tận cam lai đâu”

“Có thể thấy không phải cứ một mực chịu thương chịu khó là tốt”

Lâm Tuệ dừng một chút: “An An, làm mẹ trong lòng chỉ có con cái, ở một mức độ

nào đó, mẹ hy vọng con có thể ích kỷ một chút. Vì hạnh phúc mà nỗ lực vun vén

gia đình nhỏ, hòa nhập môi trường mới thậm chí có chút hy sinh là bổn phận nên

làm”

“Nhưng nếu khi con đã nỗ lực rồi mà phát hiện mình không hợp, phải biết kịp thời

dừng lại, đừng cưỡng cầu. Xe ngựa đi vào ngõ cụt thì nên kịp thời quay đầu. Bất

cứ lúc nào cảm nhận của con mới là quan trọng nhất”

Cha mẹ thương con thì phải tính kế sâu xa cho con, cô hy vọng có thể cố gắng

hết sức để con gái sống vui vẻ.

Nhưng cô cảm thấy lúc này nói trước kết quả xấu, chưa cưới đã nghĩ đến chuyện

ly hôn hình như không hay lắm. Lâm Tuệ thấy con gái đăm chiêu, cái hiểu cái

không, bèn nói đùa một câu.

“Nếu con ở nhà họ Liên chịu uất ức thì cứ về nhà, bảo anh cả anh hai con đánh

tới cửa, nhà họ Liên chỉ có mỗi Liên Kình là con trai, chúng ta lấy thịt đè người”

Lâm Tích cười, đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn: “Mẹ, con biết rồi”

“Được rồi, ngủ đi. Mai con chẳng phải còn muốn bàn bạc thiết kế phòng tranh với

bạn học sao? Làm cho tốt vào, có sự nghiệp mới có tự tin”

“Vâng ạ, chúc mẹ ngủ ngon”

“Ngủ ngon”

Hai mẹ con tâm sự đến nửa đêm, rất nhanh chìm vào giấc mộng đẹp. Trong một

căn phòng khác, Từ Đông Thăng phòng không gối chiếc ôm gối lăn qua lộn lại

không ngủ được, cứ mãi suy nghĩ câu nói của vợ rốt cuộc có ý gì?

Anh trằn trọc, có hai lần đi đến cửa phòng con gái rồi lại quay lại, mãi đến khi trời

tờ mờ sáng mới miễn cưỡng chợp mắt được một lúc.

Sáng hôm sau, Từ Quốc Vinh thấy ba treo hai cái túi đen to tướng dưới mắt, giật

mình hỏi: “Ba đi ăn trộm đấy à?”

Từ Đông Thăng liếc cậu một cái: “Mẹ mày đâu?”

“Mẹ con á? Không thấy, không ở trong phòng ạ?”

Lời còn chưa dứt, liền thấy mẹ cậu đi ra từ phòng Lâm Tích.

Cậu trừng lớn mắt: “Ba chọc mẹ giận à? Hai người già đầu rồi còn chơi trò chiến

tranh lạnh này nữa?”

Từ Đông Thăng oán khí đầy người: “Tao làm sao biết mẹ mày bị kích thích cái gì,

tối qua cứ nhất quyết đòi sang ngủ với Lâm Tích”

Lâm Tuệ đi ngang qua nghe thấy câu oán thán này, lửa giận vô cớ bốc lên. Cô

mặt vô cảm tuyên bố: “Không chỉ tối qua đâu, từ hôm nay trở đi, tôi muốn ngủ

riêng phòng với anh”

“Choang” một tiếng, cái bát trên tay Từ Đông Thăng rơi xuống đất.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.