Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 536: Hôn lễ



Sẵn sàng

Sáng sớm ngày cưới, Lâm Tích phải dậy từ 5 giờ.

Trong nhà mời thợ trang điểm tới.

Cô thợ trang điểm miệng ngọt xớt, khen ngợi không ngớt, khiến cô dâu đỏ cả mặt.

“. Chị không nói dối đâu nhé, chị trang điểm cho bao nhiêu người rồi, em là

người xinh đẹp nhất nhì đấy. Nhìn làn da này xem, vừa trắng vừa mịn, tóc cũng

dưỡng tốt nữa”

Khi Lâm Tích khoác lên mình bộ lễ phục “Bách điểu triều phụng”, mọi người trong

phòng đều không rời mắt nổi. Màu đỏ làm chủ đạo, khăn choàng vai màu xanh

lục, đuôi váy hơi dài, rực rỡ vô song.

Lâm Tuệ chỉnh lại phần tua rua bên dưới cho con gái, cười nói: “Đẹp lắm”

Từ Đông Thăng cũng đứng bên cạnh nhìn con gái cười.

Nhiếp ảnh gia đã bắt trọn khoảnh khắc ấm áp này.

Đến giờ lành, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt. Lâm Tích có chút hồi

hộp, nhưng lại muốn ra ngoài xem.

Chị họ ngăn cô lại: “Em không được ra ngoài đâu, ngoan ngoãn ngồi đây chờ

người ta đến đón”

Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, cũng không biết đã đến cửa nào rồi.

Chẳng cần nhờ người ngoài giúp đỡ, chỉ riêng người nhà họ Lâm và họ Từ cũng

đủ sức chặn cửa giữ vững trận địa.

Từ Quốc Vinh lúc này chẳng còn nhớ gì đến tình anh em lớn lên cùng nhau từ

nhỏ, hai tay đút túi, đối với kẻ cướp em gái mình vô cùng lạnh lùng vô tình.

Cậu ra chiêu trước, bắt Liên Kình cầm micro hát một bài tình ca, không hay thì

không cho vào.

Mọi người reo hò ầm ĩ, Liên Kình ngượng chín cả mặt —— có lẽ hôm nay vừa

ngủ dậy đã đỏ mặt rồi.

Cậu nhận lấy micro, hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu hát.

Ban đầu giọng còn hơi run, càng về sau hát càng ổn.

“Em hỏi anh yêu em bao nhiêu”

“Ố ồ ô ——”

Mọi người hò reo, mặt Liên Kình đỏ như sắp rỉ máu.

Hát xong một bài, Từ Quốc Vinh cầm micro hỏi vọng vào trong phòng: “Lâm Tích

em nghe thấy chưa?”

Mấy người trong phòng đều nhìn Lâm Tích trêu chọc.

Mặt Lâm Tích cũng nóng bừng lên, đâu chỉ nghe thấy, là nghe rõ mồn một ấy chứ,

tiếng micro to quá mà, truyền đến tận hai con phố bên ngoài rồi.

Văn trước võ sau, cửa ải này của Từ Quốc Vinh coi như còn nhẹ nhàng. Đến lượt

Từ Quốc Tranh, vừa lên đã bắt cậu chống đẩy một trăm cái.

Liên Kình thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng anh vợ cả hôm nay muốn đánh

nhau một trận với cậu mới chịu cho đón người đi.

Cậu cũng không ngại ngùng, nhét vạt áo vào thắt lưng, sau đó nằm xuống đất bắt

đầu chống đẩy ngay tại chỗ.

Quần chúng xung quanh đếm nhịp cho cậu: “Một, hai, ba”

Làm được đến cái thứ 30, Liên Kình đột nhiên cảm thấy lưng nặng trĩu, ngẩng

đầu lên mới phát hiện trên lưng có một đứa bé đang ngồi.

Là con trai của Từ Quốc Hoa.

Nặng thì không nặng lắm, nhưng trẻ con còn nhỏ, cậu sợ làm ngã thằng bé nên

giảm tốc độ lại. Động tác càng chậm càng tốn sức, đến mười cái cuối cùng, mồ

hôi trên mặt cậu nhỏ xuống, thấm ướt mặt đất.

“Eo chú rể khỏe thật đấy!”

“Ha ha ha ha nhưng đừng dùng sức quá độ nhé, tối nay động phòng cô dâu lại

khóc”

“Ha ha ha ha ha ha”

Chờ Liên Kình làm xong, Từ Quốc Hoa cười bế con trai đi, hôn một cái.

Từ Quốc Tranh lại bê hai vò rượu nếp lên, sau đó rót ra bát lớn, hất cằm: “Không

cần nói nhiều, uống đi”

Rượu nếp này thơm thì thơm thật, nhưng nặng đô quá.

Liên Kình cắn răng uống hết một bát, sau đó họ hàng thân thích nhà họ Liên

phải lên hỗ trợ.

Trong số đó cũng có không ít người xuất thân quân đội, người phương Bắc, tửu

lượng tốt. Mỗi người ba bát lớn không thành vấn đề, chẳng mấy chốc đã uống

sạch.

Lâm Tích ở trong phòng nghe tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, cũng càng

ngày càng gần, tim đập thình thịch.

Khi người đến ngoài cửa, Từ Quyên Quyên mở miệng: “Hỏi nhanh đáp nhanh, trả

lời đúng mới được vào cửa”

Ngoài cửa nháy mắt trở nên yên tĩnh, Liên Kình hắng giọng: “Chị hỏi đi ạ”

“Lâm Tích thích màu gì?”

vat/chuong-536-hon-lehtml]

Liên Kình không chút do dự: “Màu xanh lục, màu lam và màu tím, thích nhất màu

tím”

Từ Quyên Quyên nhìn về phía Lâm Tích, cô cười gật đầu.

“Em ấy thích ăn gì?”

“Ngon là thích, thích vị chua ngọt, ví dụ như cá chua ngọt”

“Em ấy không ăn được cái gì?”

“Tạm thời không kiêng khem gì, trừ thuốc lá và rượu, dễ bị dị ứng”

Trả lời quá nhanh, Từ Quyên Quyên cảm thấy chẳng thú vị gì, từ nhỏ lớn lên cùng

nhau, chỉ thiếu nước mặc chung một cái quần, có gì mà không biết chứ?

Trương Giai Giai cũng là người mặt dày, cô nàng hét lên một câu: “Lần đầu tiên

chú rể hôn cô dâu là khi nào?”

Liên Kình đột nhiên khựng lại, liếc nhìn bố vợ và hai anh vợ đang canh giữ ở cửa.

Người xem náo nhiệt bắt đầu nhao nhao: “Mau nói mau nói, là khi nào!”

Liên Kình mím môi, sau đó nói: “Lúc 14 tuổi, ở phòng vẽ tranh của Lâm Tích, cô

ấy nằm trên bàn ngủ, tôi hôn trộm”

Mọi người cười ồ lên, chỉ có Từ Đông Thăng mặt đen sì, đá cho hai thằng con trai

mỗi đứa một cái, em gái bị người ta dòm ngó từ sớm thế mà chúng nó chẳng hay

biết gì!

Chuyện này ngay cả Lâm Tích trong phòng cũng không biết, sắc mặt cô đỏ bừng,

ngón tay nắm chặt tà váy.

Trương Giai Giai hét thêm một câu cuối cùng: “Vậy cậu đoán xem hôm nay son

môi của Lâm Tích là màu gì? Đoán đúng thì cho vào cửa”

Đầu óc Liên Kình lại chập mạch, nhìn về phía các chị em họ thân thiết bên cạnh,

son môi ngoài màu đỏ ra còn có màu gì nữa?

Các chị em họ nhắc vài loại, bảo cậu chọn bừa một cái.

Đã chuẩn bị tinh thần phá cửa xông vào rồi.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cuối cùng Liên Kình chọn “màu hồng thủy”.

Trương Giai Giai nhìn Lâm Tích, cũng không nói đúng hay sai, cười hé cửa ra một

khe nhỏ, ngay sau đó bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.

Đám đông ùa vào, bao lì xì bay đầy trời.

Liên Kình chính là trong đám đông hỗn loạn như vậy đi đến trước mặt Lâm Tích.

Hai người chạm mắt nhau, trong mắt đều tràn đầy ý cười.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tích trang điểm lộng lẫy, Liên Kình ngẩn ngơ nhìn,

quên cả cầu hôn.

“Đây là cô dâu đẹp quá làm chú rể ngây người rồi. Đón người về rồi tha hồ mà

ngắm” Một bà mối bên cạnh cười nhắc nhở, mọi người cười vang.

Liên Kình bừng tỉnh hoàn hồn, quỳ một gối xuống, người bên cạnh đưa hộp nhẫn

qua.

Cậu tháo chiếc nhẫn trên tay Lâm Tích ra, đeo nhẫn vàng vào.

Lần này cuối cùng cũng được đeo vào ngón áp út.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc nhẫn, sau đó ngẩng đầu,

trong mắt chỉ có Lâm Tích, giọng điệu trịnh trọng: “Lâm Tích, em có đồng ý lấy

anh không?”

Trong mắt Lâm Tích ánh lên lệ quang, gật đầu: “Em đồng ý”

Bà mối bên cạnh tuôn ra một tràng lời hay ý đẹp, nào là “trời sinh một cặp”,

“duyên trời tác hợp”, nghi thức đón dâu náo nhiệt diễn ra thuận lợi.

Ông cụ nhà họ Liên vẫn thiên về trang phục cưới truyền thống, cho nên hôm nay

tổ chức theo kiểu đám cưới truyền thống Trung Quốc.

Tiệc chính sau khi đón dâu cũng được tổ chức tại tứ hợp viện lớn nhà họ, mời

đầu bếp trứ danh đặt trước nửa năm, tay nghề nổi tiếng, bảo là quốc yến cũng

chẳng quá lời.

Sau khi bái đường, Lâm Tích và Liên Kình thay bộ đồ kính rượu gọn gàng hơn,

lần lượt đi từng sân kính rượu bạn bè thân thích.

Vì mới tốt nghiệp không lâu, hai bên đều mời bạn học cùng lớp. Chỉ cần đang ở

Kinh Thị đều tới dự.

Lâm Tích cũng không ngờ Lưu Duyệt thế mà cũng có mặt trong số đó.

Thiệp mời là do người nhà phát, chắc không để ý chuyện này, phát cho cả lớp,

nhưng đối phương cũng thật không biết xấu hổ.

Trương Giai Giai ngồi cạnh lớp trưởng, cách cô ta thật xa, trong lòng ghét bỏ

nhưng cũng không thể tỏ thái độ vào lúc này.

Lớp trưởng hâm mộ: “Lâm Tích tìm được đối tượng ở đâu thế, giàu thật đấy”

Nhìn qua còn có quyền thế nữa.

Lúc họ đến còn nhìn thấy mấy người quen mặt từng lên tivi, thở mạnh cũng không

dám.

Lưu Duyệt nói nhỏ với người bên cạnh: “Lâm Tích là dân tỉnh lẻ, đây là trèo cao

gả vào hào môn rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.