Lương Thanh và Lý Linh ngủ chung một phòng, tối trước khi ngủ, cô ấy cảm thán
với con gái: “Nhà dì Lâm của con thương con gái thật đấy, nhà xe nói cho là cho
ngay”
Cô ấy không hỏi kỹ tiền mặt là bao nhiêu, nhưng tóm lại sẽ không ít.
Cô ấy xoa đầu Lý Linh: “Cũng không biết sau này lễ hỏi của con sẽ được bao
nhiêu”
Lý Linh cúi đầu, giọng nói mơ màng sắp ngủ, nghe vậy lập tức tỉnh táo: “Cũng
giống thế thôi ạ, một căn tứ hợp viện một chiếc xe, viết tên con, ngoài ra một trăm
vạn phí an cư, cưới xong không ở chung với gia đình, thi thoảng về ăn bữa cơm
là được. À đúng rồi, còn có trang sức vàng nữa”
Lương Thanh kinh ngạc: “Hai đứa bàn đến cả chuyện này rồi à?”
Hai đứa nhỏ này tiến độ nhanh thế?! Còn hai năm nữa mới tốt nghiệp cơ mà.
Đầu óc Lý Linh tỉnh hẳn, lúc này mới thấy hơi ngượng, tai đỏ lên: “Hôm đính hôn
chị Lâm Tích vô tình nói đến, anh Quốc Tranh bảo với con là ba anh em họ đều có
lễ hỏi và của hồi môn giống nhau. Đồ nội thất trọn gói, không cần thì quy ra 10
vạn tiền mặt”
“Vì họ không ai muốn kinh doanh, cho nên mấy cửa hàng kia không nhắc tới, tiền
kiếm được cũng là của chú Từ dì Lâm, họ không cần”
Cho dù có chia, thì cũng là chuyện của mấy chục năm sau.
Lương Thanh thở hắt ra: “Dì Lâm con cũng hào phóng thật, mắt thấy tứ hợp viện
ở Kinh Thị càng ngày càng đắt, mẹ con đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới”
Trong lòng cô ấy kích động: “Nói cách khác, hai đứa tốt nghiệp xong là cưới, công
việc nhà xe đều định rồi, gần như chẳng có gì phải lo. Quốc Tranh là cha con và
mẹ nhìn lớn lên, nhân phẩm tính cách đều rất tốt, ngoại hình cũng được, biết
phấn đấu. Giờ gia đình còn cho lễ lớn như vậy”
“Tốt quá tốt quá, mối hôn sự này đúng là đốt đèn lồng tìm không ra. Nếu không
phải chúng ta gần quan được ban lộc, thì đúng là”
Cô ấy đang nói thì nghe thấy tiếng ngáy nhỏ đều đều của con gái bên cạnh, ngủ
mất rồi.
Cái con bé này thật là, đang nói chuyện hôn nhân đại sự của nó mà chẳng để tâm
chút nào!
Cô ấy trở mình, cũng nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán xem hồi môn bao
nhiêu là hợp lý.
Nhà cô ấy so ra kém nhà họ Từ, nhưng cửa hàng trong nhà sau này cũng để lại
cho Lý Linh, trong tay có thể bỏ ra khoảng 20 vạn.
Sáng sớm hôm trước hôn lễ, hai chị em Quyên Quyên và Tú Tú sang phòng Lâm
Tích nói chuyện, tiện thể dúi cho cô hai bao lì xì to.
Lâm Tích sờ thử, không phải độ dày của mấy trăm đồng, ước chừng phải mấy
ngàn.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cô đẩy lại: “Chị, hai chị cho nhiều quá. Bác cả bác hai đều lì xì dày cộp rồi, các
chị thế này”
Dù sao hai người hiện tại làm việc trong đơn vị nhà nước ổn định, nhận lương
cứng, kiếm tiền chắc chắn không bằng buôn bán. Trong nhà còn có con nhỏ. Chỉ
là đường xá xa xôi, để con ở nhà cho bà nội trông, không mang theo.
Từ Quyên Quyên cười nhét lại vào tay cô: “Bọn chị đều lập gia đình rồi, mỗi
người một phần. Chị cho em thì em cứ cầm lấy, em mà không nhận, chị đưa trực
tiếp cho thím ba đấy”
Từ Tú Tú cũng cười nói: “Cầm đi, cuộc sống bọn chị bây giờ tốt lắm, không lo
thiếu tiền đâu”
Vừa dứt lời, cô họ gõ cửa bước vào, trên tay cũng cầm bao lì xì, mấy người
không khỏi nhìn nhau cười, đều là tới thêm của hồi môn.
vat/chuong-535-them-cua-hoi-monhtml]
“Cô họ, dượng họ đã cho rồi mà”
Tiểu Vân cũng nói y như vậy: “Dượng cho là chuyện của dượng, cô muốn cho
phần của cô”
Cô mừng riêng 6 ngàn 6, hy vọng cuộc sống sau này của Lâm Tích sẽ thuận
buồm xuôi gió.
Trong hai ngày này, Lâm Tích nhận lì xì đếm mỏi tay. Đến tối, hai anh trai của cô
cũng vào phòng.
Nhưng không đưa bao lì xì mà trực tiếp đưa một tấm thẻ ngân hàng.
Từ Quốc Tranh xoa đầu em gái: “Bên trong có 5 vạn đồng, em cầm đi mua trang
sức mình thích, hoặc gửi tiết kiệm lấy lãi cũng được, tùy em”
Lâm Tích biết đây chắc là tất cả tiền tiết kiệm của anh cả, mũi hơi cay, nói đùa:
“Hai năm nữa anh cả cũng phải cưới vợ, không có tiền cưới vợ thì làm sao?”
Từ Quốc Tranh cốc nhẹ vào trán cô: “Không cần em lo, anh còn kiếm được”
Từ Quốc Vinh lấy tấm thẻ còn đúng 2 đồng 2 hào 5 xu ra —— có lẻ có chẵn, đây
đúng là toàn bộ gia sản rồi.
“Ai bảo em cưới nhanh thế làm gì, anh hai hiện tại trong tay chỉ có ngần này tiền
thôi” Từ Quốc Vinh ngồi bên mép giường, ôm vai em gái nói: “Nhưng mà, sau
này phòng làm việc của anh kiếm được tiền, mỗi tháng sẽ chia cho em một phần
hoa hồng, cầm đi làm tiền tiêu vặt. Không cần nhìn sắc mặt ai cả, tự em chính là
phú bà nhỏ”
Lại nghiện vẽ bánh nướng rồi? Lâm Tích muốn cười nhưng không cười nổi, dựa
vào vai anh, đuôi mắt ửng đỏ, không nỡ xa nhà.
“Sau này em có chị dâu hai, chị ấy không vui thì làm thế nào?”
Từ Quốc Vinh: “Đây là tiền của anh, anh muốn cho ai thì cho, cô ấy có gì mà
không vui? Không sao đâu, cô ấy mà không vui thật thì cùng lắm anh đổi vợ
khác”
Lâm Tích bị chọc cười.
Lúc này cửa bị đẩy mạnh ra, ba cô cũng vào, nhìn thấy thẻ ngân hàng trong tay
Lâm Tích, mắt híp lại: “Thằng hai, mày kiếm được tiền rồi à? Tiền nợ tao với mẹ
mày bao giờ trả?”
Từ Quốc Vinh đứng bật dậy, coi như không nghe thấy gì, ra hiệu bằng mắt cho
anh cả, hai người lén lút chuồn ra cửa.
Từ Đông Thăng cười nhạo một tiếng, sau đó cũng bước vào, ngồi xuống ghế nhìn
con gái rượu: “Ba con hai bàn tay trắng, trước giờ chẳng giữ được đồng quỹ đen
nào, cho nên không có quà gì tặng con đâu”
Lâm Tích cười: “Con biết mà ba”
Từ Đông Thăng cũng chẳng thấy ngại, hắng giọng: “Mẹ con cũng nói với con rồi
đấy, con có chìa khóa riêng, sau này muốn về nhà lúc nào thì về, đừng quan tâm
cái gì nhà mẹ đẻ nhà chồng, ba không thích nghe mấy cái đó, đây chính là nhà
con”
Nói thì nói thế, anh còn không quên dìm hàng nhà họ Liên một chút: “Nhà đó có
tiền thì có tiền thật, nhưng ai biết sau lưng có nói gì con không. Con nếu thực sự
thiếu tiền, cứ về tìm ba mẹ, đừng có sĩ diện hão mà không mở miệng được”
Lâm Tích mím môi, tiến lên ôm ba một cái, giọng nghẹn ngào: “Ba, con biết rồi,
con yêu ba mẹ nhất”
Từ Đông Thăng vỗ vỗ cánh tay con gái, trong lòng cũng chua xót.
Mới đó mà đã lớn thế này rồi, thật sự là không nỡ.