Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 544: Ngoại truyện Từ Quốc Vinh (1): Buổi biểu diễn



“Chị, anh rể, đây là vé của hai người!”

Lâm Hoành diện một bộ âu phục đen, giày da đen bóng loáng, đi lại phát ra tiếng

cồm cộp, tuy nói là chững chạc hơn trước nhưng nói chuyện trước mặt người nhà

vẫn giữ nguyên cái giọng điệu cũ.

Cậu lau mồ hôi trên trán, đưa mấy tấm vé cho anh rể.

Hôm nay Quốc Vinh tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên tại sân vận động, kín chỗ

không còn một ghế trống. Nếu cậu không giữ trước một ít vé với ban tổ chức thì

giờ có mà đứng đường.

“Quốc Tranh và Lý Linh vẫn đang bận, không kịp tới đâu”

Hai người đó sau khi tốt nghiệp đều thuận lợi ở lại Kinh Thị làm việc, một người

làm cảnh sát một người làm pháp y, công việc bận rộn không kém gì nhau. Gặp

lúc có án, ngay cả ngày nghỉ cũng không có.

Lâm Hoành gật đầu: “Không sao, có quay phim lại mà. Bên Quốc Vinh sẽ giữ lại

băng, họ với cha mẹ có thể xem lại sau”

Người già lớn tuổi, những nơi ồn ào thế này chắc chắn không thể đi cùng người

trẻ đến xem náo nhiệt được.

Lúc này phía sau có tiếng gọi lớn: “Ông cậu!”

Cậu quay đầu lại, hai đứa trẻ giống nhau như đúc tay trong tay chạy tới, theo sau

là một nam một nữ vệ sĩ, trên tay còn cầm hai cái cặp sách, nhìn là biết vừa tan

học mẫu giáo chạy tới đây luôn.

“Ông bà ngoại!”

Lâm Tuệ xoa đầu hai cháu: “Gia Gia, Tiểu Cẩn”

“Sao các con lại tới đây?”

Hai cục cưng này được ông bà nội họ Liên nâng như nâng trứng hứng như hứng

hoa, bảo vệ kỹ càng vô cùng, những nơi thế này mà cũng yên tâm cho đi sao?

Liên Gia má phúng phính, giọng non nớt: “Bọn con xin phép bà nội rồi, bà bảo có

thể tới xem cậu hai. Ba mẹ bảo sẽ tới muộn chút nên bọn con tới trước ạ”

Cô bé không nhắc đến bà cố nửa lời, cũng là chột dạ.

Lâm Tuệ biết Triệu Tình chắc chắn không ngăn được hai đứa cháu làm nũng, nhìn

về phía vệ sĩ phía sau chúng.

Một người nói: “Lão phu nhân bảo được ạ, nhưng không thể ở lại quá lâu, mai

còn phải đi học”

Lâm Tuệ liền hỏi cháu: “Các con ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ”

Liên Cẩn giống hệt Liên Kình, sờ chiếc máy ảnh treo trên cổ: “Con mang theo quà

sinh nhật của con tới, chụp ảnh cho cậu hai”

“Chậc chậc ——” Lâm Hoành lăn lộn trong giới lâu rồi cũng biết nhìn hàng. Cậu

vỗ vai thằng bé, còn chưa cao đến eo cậu mà suốt ngày ôm cái máy ảnh mấy vạn

đồng chạy lung tung. Nặng thế này, không sợ ngã hỏng à.

Liên Gia cũng lấy từ trong túi xách công chúa nhỏ của mình ra một chiếc điện

thoại: “Bà ngoại, điện thoại của con có thể chụp cho cậu đấy”

Lâm Tuệ cười nhận lấy điện thoại và máy ảnh của chúng: “Được rồi, bà biết rồi.

Lát nữa vào chỗ ngồi bà đưa cho, kẻo bị người ta lấy mất”

Thấy sắp đến giờ, Từ Đông Thăng mỗi tay bế một đứa: “Đi nào, vào sân thôi!”

Từ hậu trường đi vào giữa sân, một luồng không khí nóng hừng hực ập tới.

Bọn trẻ hơi sợ, ôm chặt cổ ông ngoại không dám ho he.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Sân vận động này có sức chứa hơn một vạn người, hiện giờ chật kín không còn

chỗ trống. Ai nhìn vào mà không khen Từ Quốc Vinh giỏi!

Đối với phần lớn mọi người, cậu như một chàng trai trẻ từ trên trời rơi xuống.

Không có bối cảnh, thậm chí tra không ra công ty chống lưng, chỉ vỏn vẹn một cái

phòng làm việc mấy người, thế mà trong vòng bốn năm đã nhanh chóng nổi tiếng

khắp cả nước.

Cậu có khả năng sáng tác cực mạnh, giọng hát tuyệt vời, dựa vào tần suất mỗi

năm một album nhanh chóng tích lũy lượng fan khổng lồ.

Thậm chí loáng thoáng có danh hiệu “Tiểu ca vương”.

Các fan đã đào lại hết những cuộc thi nhỏ cậu từng tham gia, ngay cả cuộc thi lần

đầu tiên năm mười mấy tuổi cũng không tha.

Bao năm tích lũy học hỏi, cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Có thực lực mới có tự tin.

Từ Quốc Vinh ở hậu trường nghe tiếng reo hò của fan phía trước, rất tán đồng.

Cậu đeo tai nghe, uống ngụm nước, sau đó ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

Buổi biểu diễn hôm nay là show đầu tiên của cậu, không có khách mời, không có

người dẫn chương trình, toàn bộ hai tiếng đồng hồ dựa vào một mình cậu làm chủ

sân khấu, cậu nhất định phải cố gắng!

Khán đài vốn đang ồn ào náo nhiệt, khi ánh đèn tối xuống, họ đồng loạt nín thở,

im lặng nhìn về phía trung tâm sân khấu.

Một chùm đèn trắng chiếu vào giàn giáo, cậu đứng trên đó, tỏa sáng lấp lánh.

Toàn trường nháy mắt sôi trào!

Liên Gia ngồi trong lòng ông ngoại giơ gậy phát sáng hét to: “Là cậu! Cậu ơi!”

vat/chuong-544-ngoai-truyen-tu-quoc-vinh-1-buoi-bieu-dienhtml]

Tai Từ Đông Thăng sắp điếc đặc rồi.

Cũng may toàn trường đều đang hò reo, chẳng mấy ai nghe thấy tiếng trẻ con.

Liên Cẩn cũng có chút hưng phấn, sự căng thẳng vừa nãy biến mất tăm, cầm máy

ảnh “tách tách” chụp liên hồi.

Lâm Tuệ cũng cầm điện thoại chụp cho con trai thứ hai một tấm, gửi vào nhóm

chat gia đình trên QQ.

Lâm Tích: “Anh hai hôm nay đẹp trai quá! Em với Liên Kình đang trên đường rồi,

sắp tới nơi!”

Lý Linh gửi một biểu tượng khóc lóc: “Hôm nay con vẫn phải tăng ca, không tới

được. Mẹ chụp nhiều ảnh vào nhé”

Từ Quốc Tranh không trả lời, rõ ràng cũng bận đến mức không cầm nổi điện

thoại.

Từ Quốc Vinh đã tham gia hàng chục cuộc thi, cũng từng hát rong trên đường

phố, có lẽ trước đó còn hồi hộp, nhưng lên sân khấu rồi cậu lại càng thêm thành

thạo.

Cậu cầm micro, căn bản không nhìn thấy người bên dưới, chỉ nghe thấy từng

tiếng gọi tên mình vang lên.

Cậu cười chào mọi người: “Chào mọi người, chào mừng đến với buổi biểu diễn

đầu tiên của tôi. Hy vọng âm nhạc của tôi có thể làm rung động trái tim các bạn”

Trò chuyện đơn giản vài câu, cậu thuận lợi bắt đầu hát, khí trường mạnh mẽ, nhịp

điệu toàn trường đều theo sự dẫn dắt của cậu.

Dưới khán đài có người nghe mà rơi nước mắt.

“Mình thích anh ấy từ hồi anh ấy hát rong ở quảng trường, chờ anh ấy ra mắt,

từng ngày nổi tiếng, fan hâm mộ bên cạnh ngày càng nhiều, bao năm qua đi, cuối

cùng anh ấy cũng mở được buổi biểu diễn của riêng mình. Mình quá tự hào về

anh ấy!”

Hồi đó cô bé mới 14 tuổi, lấy tiền tiêu vặt đi tặng cậu, kết quả bị từ chối.

Cô bé vẫn nhớ lời thần tượng nói với mình.

Cậu đứng trên bục, cười như thiên thần bảo hy vọng cô bé học hành chăm chỉ,

sau này kiếm được tiền hãy mua đĩa nhạc và vé xem ca nhạc của cậu.

Hiện tại cô bé đã tốt nghiệp đại học, cũng thực hiện được nguyện vọng dùng tiền

mình kiếm được để đi nghe hát.

Họ đều đang nỗ lực tiến bộ mà.

Ngồi ở hàng ghế đầu, Lâm Tuệ nhìn con trai tỏa sáng trên sân khấu, trong mắt

cũng ngân ngấn lệ, sân khấu nhỏ đã biến thành sân khấu lớn, đây là sự nghiệp nó

yêu thích, cuối cùng cũng thành công.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hai tiếng đồng hồ sau bài hát cuối cùng kết thúc,

đám đông kích động bắt đầu giải tán.

Lâm Tích và Liên Kình chạy tới kịp lúc bài hát thứ hai, cô ôm bé Gia Gia đang

ngủ, Liên Kình thì bế bé Cẩn, thằng bé chưa ngủ nhưng mi mắt đã bắt đầu sụp

xuống, đến giờ ngủ rồi.

Họ phải đợi người phía trước đi hết mới đứng dậy.

Hai cô gái ngồi hàng sau dường như đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, lấy hết can đảm

vỗ vai Lâm Tuệ.

Cô quay đầu lại.

“Chào. chào bác”

“Chào cháu”

Hai cô gái nhìn mặt Lâm Tuệ, có chút ngượng ngùng: “Chúng cháu vừa nghe thấy

các em nhỏ nói chuyện, xin hỏi bác là người nhà của R ạ?”

“R” là nghệ danh của Từ Quốc Vinh.

Nguồn gốc cái tên chỉ là do cậu lười nghĩ, tùy tay viết một chữ R, sau này dần dần

thành danh hiệu của cậu.

Lâm Tuệ chỉ thấy cạn lời.

Nghe cả buổi tối “R R R”, “A a a”, không biết fan rốt cuộc đang gọi tên cậu hay

đang la hét nữa.

Cô cười gật đầu: “Đúng vậy”

Hai cô gái lại “a” lên một tiếng, che miệng, phấn khích: “Là ba mẹ đúng không ạ?

Cháu đã bảo trông giống R y hệt mà”

“Phiền bác chuyển lời giúp chúng cháu tới R, anh ấy cực kỳ xuất sắc, cực kỳ tuyệt

vời ạ!”

“Chúng cháu rất rất thích anh ấy!”

Lâm Tuệ gật đầu: “Cảm ơn các cháu, bác sẽ nói lại với nó”

Con trai được nhiều người yêu thích như vậy, trong lòng Lâm Tuệ cảm giác vừa

kỳ lạ lại vừa tự hào.

Chờ fan đi hết, Từ Đông Thăng đi tới ôm vai cô: “Chúng ta đi thôi”

“Ừ”

Họ không biết, trên QQ Zone của ai đó, có người đã chụp ảnh bóng lưng của họ

đăng lên.

“A a a —— may mắn quá! Tình cờ gặp người nhà của R! Họ giống nhau như đúc!

Mẹ khí chất tốt lại dịu dàng, ba cũng là ông chú trung niên đẹp trai lắm nhé! Cả

nhà đều vừa cao vừa đẹp! Tôi đã bảo thần tượng đẹp trai thế, chắc chắn không

phẫu thuật thẩm mỹ mà!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.