Cô kéo hai anh em lại, cẩn thận quan sát, phát hiện điểm bất thường.
“Khang Khang, ống quần con sao lại bẩn thế này? Lúc đi vẫn còn sạch mà. Còn
con nữa, Thường Thường trên áo sao lại có bùn?”
Lâm Tuệ cau mày, liếc mắt là nhìn thấu: “Các con lại đánh nhau phải không?”
Lâm Quả đứng bên cạnh nuốt nước bọt, có chút căng thẳng. Cậu cũng sợ cô út.
Khang Khang mặt không đổi sắc phủi ống quần, lại phủi bùn trên áo em trai:
“Không đánh nhau ạ, chỉ là chơi vui quá, bị ngã thôi ạ”
Lâm Quả lén lút nháy mắt với cậu, cậu em họ gan to thật.
Thường Thường mím môi không nói gì, chỉ gật đầu lia lịa, hùa theo anh cả: “Là bị
ngã ạ”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ không tin lắm, đưa tay định kiểm tra người chúng, lo lắng không cẩn
thận bị thương. Trẻ con ra tay không biết nặng nhẹ, thỉnh thoảng hai anh em tranh
giành đồ đánh nhau còn cắn cả người, không chừng chỗ nào chảy máu mà
không biết đau.
Lâm mẫu lại tưởng cô định đánh con, kéo cháu ngoại qua một bên: “Con đừng
hung dữ thế, trẻ con mà, hồi bé cãi cọ ầm ĩ mới bình thường. Con hồi bé chẳng
phải đánh nhau với em trai con suốt đấy thôi”
Lâm Hoành hiếm khi được về nhà nghe thấy lời này liền không vui, cảm thấy mẹ
mình đặt điều bôi nhọ cậu trước mặt cháu trai.
“Mẹ đừng nói linh tinh, con đánh nhau với chị con bao giờ! Con có gan đó sao?
Con có gan đó thì con đánh lại được chị ấy chắc? Chị ấy hơn con mười tuổi
đấy!”
Lâm mẫu trừng cậu một cái, chỉ là thuận miệng nói để bênh cháu thôi mà, cái
thằng không có mắt nhìn này, nói một câu cãi mười câu, chỉ được cái tài lanh!
Anh em Khang Khang trốn sau lưng bà ngoại, lén nhìn mẹ, không dám ho he.
Lâm mẫu nhìn ánh mắt này mà mềm lòng, vỗ vai chúng: “Được rồi được rồi, mau
đi rửa tay đi, cậu các cháu nướng khoai lang cho ăn”
Lâm Tuệ cũng không nói gì nữa, ba anh em nhảy chân sáo chạy ra ngoài: “Cậu ơi
cậu ơi, cháu muốn ăn khoai lang!”
“Ba ơi, khoai lang!”
An An đang ngồi trên ghế nhỏ gặm khoai lang, thấy các anh về, mắt chớp chớp.
Nhân lúc cậu không chú ý, lén dịch sang, nhỏ giọng hỏi có bị phát hiện không?
Cô bé ở nhà còn căng thẳng hơn cả người đi đánh nhau. Cô bé không biết nói
dối, sợ bị mẹ hỏi nên cứ bám riết lấy cậu.
Cậu hai thấy cô bé ngoan nên mới nướng khoai cho ăn trước.
Khang Khang lắc đầu: “Không đâu, em đừng nói lỡ miệng là được”
Lâm Kim Bảo cũng sĩ diện, đã bảo không cho mách lẻo, chắc hắn sẽ không mách
đâu.
Đáng tiếc, chúng vui mừng quá sớm.
Ngày thứ ba sau khi về nhà, Lâm Tuệ ra thôn bộ nghe điện thoại. Sau đó sắc mặt
âm u trở về nhà.
Cha mẹ Kim Bảo tìm tới cửa, nhà họ Lâm bên kia sau khi tra khảo Lâm Quả mới
biết, hóa ra ba anh em chúng thế mà dám chặn đường đánh người!
Tại sao qua ba ngày mới tìm tới, bởi vì vết thương trên mông Lâm Kim Bảo qua
hai ngày mới hiện rõ.
Mẹ Kim Bảo lấy làm lạ sao con trai hai hôm nay đi cứ ưỡn ẹo, ngủ thì nằm sấp.
Cởi quần tắm cho nó mới phát hiện hai bên mông sưng vù lên!
Lâm mẫu miêu tả lại với Lâm Tuệ như thế này:
“Mẹ đang tán gẫu trước cửa tiệm tạp hóa, cha mẹ Kim Bảo đùng đùng dắt con tới,
trước mặt mọi người tụt quần thằng bé xuống. Nó vốn trắng trẻo mập mạp, vết
bầm tím quá rõ ràng, y hệt lợn bị đóng dấu kiểm dịch vậy”
“Chị dâu hai con đánh Lâm Quả mấy roi, lại mua thuốc cho nhà Kim Bảo vẫn
chưa xong, cuối cùng phải tặng thêm một đôi tất mới hả giận”
Lâm Tuệ liên tưởng đến khuôn mặt nhỏ chột dạ của hai đứa con trai trước đó, hỏi
cũng không cần hỏi, gần như có thể khẳng định là do chúng nó cầm đầu.
vat/chuong-543-ngoai-truyen-thuong-ngay-cua-sinh-ba-4-bai-lohtml]
Đừng nhìn thằng cả ngày thường có vẻ không nghịch ngợm lắm, đầu têu đều là
nó.
Cô về đến nhà, ba anh em đang nghịch nước với chó, bị Lâm Tuệ xách từng đứa
ra góc tường phạt đứng nghiêm.
Cô chỉ vào An An hỏi: “Các anh con đi đánh nhau con có biết không?”
Sự việc bại lộ, Khang Khang chủ động nhận lỗi: “Em gái không biết ạ, là con bảo
đi đánh người”
“Là bọn con ngứa mắt Lâm Kim Bảo hay bắt nạt người khác, cho nên mới rủ nhau
đi tìm hắn tính sổ. Cái này gọi là trừ hại cho dân!”
Lâm Tuệ véo tai Thường Thường: “Trừ hại cho dân! Con là đại anh hùng chắc?
Lâm Kim Bảo là đại ác nhân chắc?”
Toàn là xem truyện tranh nhiều quá, ngày nào cũng cầm cái gậy đòi làm hiệp
khách. Không biết khi nào còn đòi học Lương Sơn Bạc khởi nghĩa nữa đây!
Trong mắt Thường Thường ngập nước: “Lâm Kim Bảo chính là đại ác nhân! Hắn
bắt nạt em gái con, còn bắt nạt người khác, chính là không đúng!”
Lâm Tuệ thở dài, buông tay ra, lau nước mắt cho cậu bé: “Bắt nạt người khác
chắc chắn là không đúng, Lâm Kim Bảo có lỗi”
Thường Thường rúc đầu vào lòng mẹ, không phục, giọng nói mang theo tiếng
nấc: “Thế sao mẹ còn mắng con”
Lâm Tuệ đau đầu, trẻ con quá nhỏ, giảng đạo lý không thông.
“Nhưng người ta Lâm Kim Bảo cũng mới có 6 tuổi, chưa hiểu chuyện, có gì làm
sai thì để người lớn nhà họ dạy. Các con đi đánh nhau là không đúng, lại còn ỷ
đông hiếp ít. Nhỡ các con không cẩn thận, đánh người ta bị thương nặng thì
làm thế nào?”
Khang Khang không khóc, mắt đỏ hoe, mím chặt miệng: “Không đâu ạ, bọn con
chỉ đánh vào mông nó thôi”
Lâm Tuệ nghẹn lời, lại nói: “Mông cũng bị thương mà, các con xem lần này bà
ngoại còn phải đền một đôi tất đấy!”
Lúc này Khang Khang mới im lặng.
Lâm Tuệ lôi thằng hai trong lòng ra, sau đó tịch thu hết truyện tranh trong phòng
hai anh em, bắt phạt đứng.
Làm sai là phải phạt, không thể mềm lòng.
Giờ không phạt, chúng nó tưởng mình đúng, sau này càng lấn tới.
Thế là buổi tối Từ Đông Thăng về nhà phát hiện con gái út vẻ mặt u sầu ngồi trên
bậu cửa, bên cạnh là hai con chó ngồi cùng, anh dừng xe ngoài cửa, một tay bế
con gái lên, thơm má một cái: “Bảo bối ngoan, các anh con đâu?”
Vừa dứt lời, liền thấy hai thằng nhóc đứng xiêu vẹo dưới mái hiên.
“Lại gây họa à?”
Cô bé thở dài thườn thượt, thì thầm vào tai anh: “Các anh đánh nhau, bị mẹ
phạt đứng, bảo là phải đứng đủ hai tiếng mới được ăn cơm”
Từ Đông Thăng nhướn mày, ái chà, hình phạt này anh quen quá, hồi bé không ít
lần bị mẹ phạt đứng.
Anh còn có chút hả hê: “Chậc chậc, các con mới 4 tuổi đã bắt đầu hưởng thụ rồi,
không tồi không tồi”
Khang Khang tính tình cũng cứng đầu, quay người lại, úp mặt vào tường, không
thèm nhìn ba.
Từ Đông Thăng lại cứ thích trêu cậu bé, trẻ con xù lông lên mới đáng yêu.
Anh ghé sát vào, cười gian hỏi: “Lần sau còn đánh nữa không?”
Khang Khang lập tức nắm chặt tay: “Đánh!”
Ai bảo Lâm Kim Bảo dám mách lẻo! Đánh cho hắn phục sát đất không dám bắt
nạt người khác nữa mới thôi!
Từ Đông Thăng cười, bế con gái vào bếp, câu đầu tiên nói với vợ là: “Con trai
chúng ta xem ra sau này không phải dạng vừa đâu”
Lâm Tuệ: .. Cũng không biết giống ai?