Từ Quốc Vinh kéo tay Giang Dĩ Ninh lùi lại phía sau, tránh xa chiếc xe, lạnh lùng
quát: “Ai?! Ra đây cho tôi!”
Gió thổi qua, một khoảng lặng im ắng, sau đó bên dưới truyền đến tiếng sột soạt,
Từ Quốc Vinh nhíu mày.
Một đôi tay trắng nõn bám lên mặt đất, tiếp theo là đầu, nửa người dần dần bò ra
ngoài.
Là một cô gái nhỏ.
Từ Quốc Vinh không thả lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cô ta, sợ mang theo
vũ khí.
Cô gái kia ôm cánh tay bị đá đau, đầu tiên trừng mắt nhìn Giang Dĩ Ninh đầy hung
dữ, sau đó như lật mặt, cười tươi rói nhìn thần tượng trước mắt, ánh mắt sáng
rực.
“Anh ơi cuối cùng em cũng gặp được anh! Em thích anh lắm!”
Là fan hâm mộ? Lông mày đang nhíu chặt của Từ Quốc Vinh hơi giãn ra: “Sao em
lại chui xuống gầm xe? Sau này đừng làm thế nữa, không an toàn”
Cô gái nhỏ đột nhiên lao tới ôm chầm lấy anh: “Vâng, em nghe lời anh hết!”
Bất ngờ không kịp đề phòng bị người ta ôm, Từ Quốc Vinh nghiêng người, định
đưa tay đẩy cô ta ra.
Cô gái này dùng sức rất mạnh, hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, anh không tiện
chạm vào một số chỗ nhạy cảm nên có chút lúng túng, nhất thời không đẩy ra
được.
“Em buông anh ra trước đã, chúng ta nói chuyện tử tế, đừng động tay động
chân”
“Em không! Anh ơi em thực sự rất thích anh! Em muốn gả cho anh! Anh cưới em
được không?!” Cô ta nói năng lộn xộn: “Anh không biết đâu, em thích anh từ lúc
anh mới ra mắt cơ. Nhưng em viết thư cho anh anh không hồi âm, em còn đến
phòng làm việc của anh nhưng chẳng ai để ý đến em, em không vào được”
Trong lòng Từ Quốc Vinh chấn động, người này tâm lý có phải hơi quá khích
không? Anh biết có một số fan sẽ gửi thư đến phòng làm việc, bình thường sẽ do
trợ lý sàng lọc qua mới đến tay anh.
Thỉnh thoảng cũng có một số bức thư của fan cuồng thiếu lý trí, đều bị loại bỏ.
“. Em canh chừng ngoài phòng làm việc của anh lâu lắm mà không gặp được
anh. Sau đó em biết được trong hội fan là trường anh tổ chức lễ kỷ niệm, mời cựu
sinh viên ưu tú, anh chắc chắn sẽ về!”
“Cuối cùng em cũng đợi được anh!”
Mặt cô gái đỏ bừng, càng nói càng thấy mình may mắn.
Lúc này Từ Quốc Vinh vô cùng hối hận vì không mang theo trợ lý, anh vẫn chưa
có nhiều kinh nghiệm, cứ tưởng trong trường học sẽ không gặp sự cố gì nên đi
một mình.
Anh cố gắng bình ổn cảm xúc, giọng trầm ổn: “Cảm ơn em đã thích anh, nhưng
chúng ta còn chưa quen biết, em bình tĩnh lại trước được không?”
“Không! Em rất bình tĩnh! Tại sao mọi người đều bảo em bình tĩnh! Em chỉ muốn
gả cho anh thôi mà!”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Giang Dĩ Ninh nghe không nổi nữa, thấy bộ dạng lúng túng của Từ Quốc Vinh,
trực tiếp ra tay giúp anh kéo fan cuồng ra.
Cô tay khỏe, cô gái kia nhất thời đứng không vững, ngã lăn ra đất.
Giang Dĩ Ninh nhíu mày, vẫn đưa tay ra định đỡ cô ta dậy.
Nào ngờ cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo sự
thù hận nồng đậm khiến Giang Dĩ Ninh sững sờ.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, cô bị cô ta dùng hết sức bình sinh đẩy một
cái.
Giang Dĩ Ninh ngã ngửa ra sau, dây đeo máy ảnh trên cổ bị đứt, máy ảnh văng ra
ngoài, rơi xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.
Sắc mặt cô biến đổi, không màng đến cơn đau ở xương cụt, vội vàng với tay nhặt
máy ảnh lên.
vat/chuong-548-ngoai-truyen-tu-quoc-vinh-5-fan-cuonghtml]
Cô gái kia chỉ vào mặt Giang Dĩ Ninh mắng: “Mày không được lại gần anh ấy! Anh
ấy là của một mình tao! Cấm mày quyến rũ anh ấy!”
Giang Dĩ Ninh đứng dậy, muốn kiểm tra máy ảnh trước, nhưng fan cuồng kia lại
lao tới bám lấy Từ Quốc Vinh.
Từ Quốc Vinh vừa gọi xong một cuộc điện thoại, vội vàng tới kéo cô ta ra, lần này
rốt cuộc không nương tay nữa.
“Đủ rồi! Cô đừng làm loạn nữa!”
Cô gái kia đã không nghe lọt tai lời nào, dường như không cảm thấy đau, đầu tóc
rũ rượi, lại ôm lấy cánh tay Từ Quốc Vinh khóc lóc: “Em thật sự rất thích anh, em
muốn gả cho anh! Anh đừng mắng em, anh nói gì em cũng nghe mà!”
Từ Quốc Vinh thấy từ xa có người nghe tiếng động đang đi về phía ngõ, liền kéo
thấp mũ xuống, nghiêm mặt quát khẽ: “Buông ra ngay!”
Cô gái kia cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó. “Em nhất định phải gả cho anh”, “Anh
không được ở bên người phụ nữ khác”, “Anh là của em”.
Thật là ông nói gà bà nói vịt, Từ Quốc Vinh thoát không ra, một tay định lấy điện
thoại gọi giục người tới nhanh lên thì nghe thấy Giang Dĩ Ninh bên cạnh bấm vài
cái điện thoại, giọng điệu bình tĩnh.
“Alo, đồn công an phải không ạ? Ở đây có người tâm thần phát bệnh”
Từ Quốc Vinh: ..
——
Từ Quốc Tranh đã tăng ca liên tục nửa tháng nay, cuối cùng cũng phá được vụ án
hóc búa, đang định rủ đồng nghiệp đi ăn một bữa ra trò để khao thì nghe thấy
đồng nghiệp phòng bên đi hiện trường về, thuận miệng hỏi một câu: “Án lớn à?”
Hai đồng nghiệp lắc đầu, vẻ mặt hóng hớt: “Không phải án lớn, là minh tinh lớn!”
Các đồng nghiệp còn lại như được tiêm máu gà, xúm lại tò mò: “Án gì thế?”
“Hại, chuyện cũng chẳng to tát gì, một fan cuồng chắc thần kinh có vấn đề, vừa
theo dõi vừa quấy rối minh tinh, hiện trường vụ án có camera, đầu đuôi rõ ràng”
“Chỉ là fan cuồng đó còn hai tháng nữa mới thành niên, giờ phải đợi người giám
hộ tới mới giải quyết được”
“Mỗi thế thôi à?” Mọi người thất vọng giải tán. Nhìn quen đủ loại vụ án kỳ quặc
lớn nhỏ rồi, chuyện này đúng là không đáng nhắc tới.
Chỉ có Từ Quốc Tranh hỏi: “Minh tinh đó là ai?”
Người thụ lý vụ án nói: “Là R” Cậu ta cúi đầu lật sổ tay: “À, tên tiếng Trung là Từ
Quốc Vinh. Hầy, tên giống cậu phết nhỉ!”
Cậu ta ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nụ cười hơi cứng lại: “Hai người không phải
họ hàng đấy chứ?”
Biểu cảm Từ Quốc Tranh một lời khó nói hết, đứng lên: “Cùng một mẹ chui ra,
thân không thể thân hơn được nữa”
Đồng nghiệp xung quanh há hốc mồm, họ thường không tiếp xúc với hồ sơ cá
nhân của đồng nghiệp nên thật sự không biết Tiểu Từ còn có người em trai làm
minh tinh. Thỉnh thoảng có người bàn tán chuyện bát quái trong văn phòng, hoặc
nói cậu trông giống đại minh tinh nào đó, cậu cũng chẳng hé răng nửa lời.
Đúng là tàng long ngọa hổ mà.
Nói thật, bản thân Từ Quốc Tranh cũng không muốn để đồng nghiệp biết về em
trai theo cách này.
Dưới những ánh mắt tò mò, cậu đi sang văn phòng bên cạnh, nói với người đang
cúi gằm mặt, giọng trầm thấp: “Từ Quốc Vinh, mày cố ý tới thăm anh đấy à?”
Từ Quốc Vinh vừa nhắn tin cho cậu út xong thì nghe thấy tiếng nói trên đỉnh đầu.
Cậu tháo kính râm xuống, không nhịn được ôm chầm lấy anh trai.
“Anh cả! Cuối cùng anh cũng tới rồi!”