Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 549: Ngoại truyện Từ Quốc Vinh (6): Bệnh nhân tâm thần



Giọng cậu mang theo chút nghẹn ngào, người không biết còn tưởng cậu tủi thân

phát khóc, thực ra là vì cảm thấy quá mất mặt.

Nhưng trong mắt người không rõ sự tình như Giang Dĩ Ninh, lại tưởng cậu đang

làm nũng.

Cô không khỏi nghĩ thầm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, bên

ngoài lạnh lùng bên trong lại mềm yếu thế này.

Từ Quốc Tranh ghét bỏ đẩy em trai ra: “Mày cũng có gọi điện cho anh đâu”

“Anh có quản mảng này đâu, hơn nữa” Cuộc gọi báo cảnh sát cũng đâu phải do

cậu gọi.

Cậu chỉ muốn kéo người đi là được, ai ngờ Giang Dĩ Ninh báo cảnh sát luôn.

Nói đến đây, Từ Quốc Vinh nghiêng người giới thiệu hai người.

“Anh, đây là đàn em khóa dưới của em, cũng là bạn của Lâm Phi, Giang Dĩ Ninh.

Còn đây là anh cả tôi”

Từ Quốc Tranh khẽ gật đầu: “Chào em”

Giang Dĩ Ninh mím môi, cũng chào lại một tiếng.

Hai anh em đứng nói chuyện một bên, cô đứng ngẩn người. Lúc tách ra không

thấy giống nhau lắm, nhưng khi đứng cạnh nhau, liếc mắt là biết anh em ruột.

So với Từ Quốc Vinh hơi mảnh khảnh, anh trai cậu rõ ràng cao to hơn, khí chất

cũng cứng rắn hơn.

Lâm Hoành và trợ lý tới rất nhanh, vì cậu đang đi nửa đường thì đổi hướng. Còn

người giám hộ của cô gái kia phải hơn một tiếng sau mới tới.

“Tiểu Điệp con có bị thương không?”

Cặp vợ chồng ăn mặc bình thường, lao tới ôm con gái hỏi han ân cần.

Chẳng mấy chốc bà mẹ đã hét toáng lên: “Tiểu Điệp tay con sao lại sưng thế này?

Tím một mảng lớn, có phải bọn họ đánh con không?!”

Cô gái không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm Từ Quốc Vinh, ánh mắt đó khiến

người ta rợn tóc gáy.

Bố cô ta thấy thế cũng trừng mắt nhìn sang, không phân rõ trắng đen đã chửi

bới: “Cậu đường đường là đại minh tinh, lại là đàn ông con trai mà dám đánh

người à?!”

Từ Quốc Tranh nhíu mày, đưa tay ấn ông ta xuống: “Có chuyện gì từ từ nói, mời

ông bà không được la lối om sòm ở đây”

“Các người có phải bao che cho bọn có tiền có thế không! Trời ơi! Cảnh sát bắt

nạt dân thường!”

Đúng là không phải người một nhà không vào một cửa, cha mẹ nào con nấy!

Lâm Hoành tức điên người, định lý luận thì bị Từ Quốc Tranh ngăn lại.

Cậu và đồng nghiệp nhìn nhau, đã quá quen với tình huống này.

“Rầm” một tiếng, đồng nghiệp thụ lý vụ án đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt nghiêm

túc: “Các người ồn ào cái gì? Tưởng đây là cái chợ à?! Còn ồn nữa thì cứ ngồi

đấy mà đợi, bao giờ bình tĩnh lại thì hãy ra ngoài!”

Đối với những kẻ không nói lý lẽ thế này thì không thể dùng biện pháp nhẹ nhàng

được.

Quả nhiên, cha mẹ Tiểu Điệp im bặt ngay tức khắc.

“Các người có cãi cũng vô dụng, có camera giám sát, có nhân chứng, người bị

hại còn giữ cả trăm bức thư quấy rối của con gái các người, sự thật đã quá rõ

ràng, là lỗi của các người”

Cảnh sát liệt kê từng tội danh, sắc mặt cha mẹ Tiểu Điệp lúc xanh lúc trắng, biết

mình không chiếm được ưu thế gì liền chuyển sang chiến thuật khổ nhục kế, quay

sang Từ Quốc Vinh quỳ xuống khóc lóc kể lể.

“Con gái chúng tôi thần kinh có vấn đề, nó không cố ý đâu! Nó chỉ là thích cậu

quá thôi, không có ác ý gì cả! Cậu đại nhân đại lượng tha cho nó đi!”

“Nó còn chưa thành niên, vẫn là trẻ con, cầu xin các cậu tha thứ cho nó!”

Lâm Hoành nhìn cô gái kia, cha mẹ già quỳ xuống xin tha cho mình mà cô ta

chẳng hề có chút hối lỗi nào.

“Tuổi nhỏ không phải là lý do để hành động bồng bột. Sau này nếu cô ta lại đến

quấy rối nữa, chẳng lẽ chúng tôi cứ phải nhịn mãi sao?”

Bà mẹ đột nhiên vỗ mạnh vào vai con gái, đánh liên tiếp mấy cái: “Nó không

dám nữa đâu!”

Tiếng vỗ “bộp bộp” vang lên, nghe là biết đánh rất mạnh tay.

Từ Quốc Vinh nhìn cô gái né tránh trái phải, vẻ mặt sợ hãi, không nhịn được tiến

lên can ngăn: “Được rồi, tôi biết rồi, bà đừng đánh cô ấy nữa, có gì từ từ nói,

đừng động thủ”

Dù sao đối phương cũng thực sự là vị thành niên, lại có vấn đề về thần kinh, chưa

gây ra tổn thương thực chất nào cho Từ Quốc Vinh, nên cậu vẫn đồng ý ký giấy

bãi nại.

Trong quá trình chuẩn bị giấy tờ, cha mẹ cô gái lại lân la bắt chuyện làm thân.

“Tiểu Điệp nhà tôi thích cậu thật lòng đấy, ngày nào cũng phải nghe nhạc cậu hát

mới ngủ được, tỉnh dậy là ngắm poster của cậu, thích lắm”

vat/chuong-549-ngoai-truyen-tu-quoc-vinh-6-benh-nhan-tam-thanhtml]

Từ Quốc Vinh khẽ thở dài: “Tôi biết rồi, hai bác không cần nói nữa. Cảm ơn Tiểu

Điệp đã thích tôi, nhưng tôi thực sự không thể đáp lại tình cảm của cô ấy”

Bảo cậu phải nói thế nào đây? Cậu rất cảm kích vì có fan yêu mến, nhưng đâu

thể fan nào thích cậu cũng phải đáp lại tình cảm chứ? Hơn nữa cái đáp lại mà

Tiểu Điệp muốn, cậu thực sự không cho được.

Bố Tiểu Điệp cười gượng: “Không cần đáp lại gì đâu, nó chỉ là đầu óc có vấn đề

thôi”

Nói rồi ông ta đột nhiên xoa mặt: “Haizz, vợ chồng tôi cũng khó khăn, ít học, chỉ

buôn bán nhỏ lề đường, thu nhập thấp, con cái lại mắc bệnh này, tiền thuốc

thang tốn kém bao nhiêu mà chẳng thấy đỡ”

Từ Quốc Vinh rũ mắt: “Sao hai bác không đưa đi bệnh viện? Cô ấy còn trẻ, có bác

sĩ chữa trị, dù không khỏi hẳn thì cũng có thể duy trì cuộc sống bình thường”

“Đưa đi mấy lần rồi, nhưng chẳng ăn thua. Tiền cứ như nước chảy đi, chúng tôi

cũng xót con chịu khổ chịu tội, đành đưa về nhà tự chăm sóc”

“Nếu có tiền chúng tôi chắc chắn muốn đưa con đến bệnh viện tốt, dùng thuốc

tốt, chữa khỏi cho nó. Nhưng mà chúng tôi”

Hai vợ chồng ôm Tiểu Điệp đang ngơ ngẩn khóc lóc nỉ non.

Từ Quốc Vinh im lặng vài giây, lại mở miệng: “Hai bác thử tìm các tổ chức từ

thiện xem, hiện tại bệnh viện cũng có một số khoản trợ cấp cho người nghèo

đấy”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Hai vợ chồng không biết có nghe thấy không, không tiếp lời này.

Bố Tiểu Điệp lau nước mắt, trộm liếc nhìn cậu, cẩn thận nói: “Đại minh tinh các

cậu chắc nhiều tiền lắm nhỉ? Giờ chẳng phải hay có mấy hoạt động quyên góp

cho người nghèo sao? Chỉ cần rỉ chút qua kẽ ngón tay là có thể giúp chúng tôi

vượt qua khó khăn rồi”

Từ Quốc Vinh nhếch khóe miệng, cười lạnh không ra tiếng, hóa ra là đợi cậu ở

chỗ này.

Cậu không nói gì, hai người kia tưởng cậu động lòng, càng nói càng quá trớn.

“. Còn cả vết thương trên người Tiểu Điệp nữa, là do các cậu gây ra, dù sao

cũng phải bồi thường chút tiền thuốc men và cái gì mà phí tổn thất tinh thần

chứ nhỉ?”

Lâm Hoành muốn chửi thề, cố nhịn xuống: “Các người muốn bao nhiêu?”

Hai vợ chồng nhìn nhau, mắt sáng lên, sau đó nói: “Không nhiều, 100 vạn là

được!”

Lúc này Từ Quốc Tranh cùng đồng nghiệp đi vào, mang theo giấy bãi nại và các

tài liệu khác đã chuẩn bị xong, bút cũng mang tới.

Từ Quốc Vinh ngồi trên ghế, rũ mắt nhìn nội dung trên giấy, tay xoay bút, đột

nhiên “cạch” một tiếng, ấn bút xuống bàn, sau đó đeo kính râm lên, khoanh tay,

giọng điệu bình tĩnh.

“Tôi đổi ý rồi, không bãi nại nữa, hơn nữa còn muốn truy cứu trách nhiệm liên

quan của cô ta”

Tuy là vị thành niên, không bị phạt nặng, nhưng hình phạt thích đáng thì không

thể thiếu.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu tiếp tục nói: “Vết thương trên người

Tiểu Điệp tôi sẵn sàng trả tiền thuốc men, nhưng tương ứng, người của tôi

cũng bị thương, yêu cầu các người chịu trách nhiệm, bao gồm cả chiếc máy ảnh

trên tay cô ấy, phí sửa chữa tổn thất liên quan cũng xin thanh toán cùng luôn”

Bỗng nhiên bị gán mác “người của cậu”, Giang Dĩ Ninh vẫn luôn cúi đầu kiểm tra

máy ảnh bên cạnh ngẩng lên, chạm mắt với cậu qua lớp kính râm.

“Dĩ Ninh, máy ảnh bao nhiêu tiền?”

Cô mím môi, hiểu ý cậu: “Thân máy cộng ống kính tổng cộng là hai vạn rưỡi, hóa

đơn biên lai đều còn, có thể mang ra cửa hàng chính hãng kiểm tra”

Cặp vợ chồng kia không ngờ sự việc lại xoay chuyển như vậy, há hốc mồm, tâm

trạng như từ trên trời rơi “bộp” xuống đất.

..

Giải quyết xong xuôi mọi việc, đoàn người ra về.

Giang Dĩ Ninh đi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu: “Tôi tưởng anh sẽ mềm lòng”

Từ Quốc Vinh cười cười: “Trên đời người đáng thương quá nhiều, khổ cực của họ

cũng đâu phải do tôi gây ra”

Mềm lòng một lần là đủ rồi, cậu đâu phải kẻ ngốc.

Lâm Hoành tự lái xe tới, Từ Quốc Vinh liền bảo Giang Dĩ Ninh lên xe mình.

“Cậu út, cậu về trước đi, cháu còn chút việc”

Lâm Hoành không đồng ý lắm, nhưng nhìn cô gái bên cạnh, liền nói: “Đội mũ cẩn

thận vào, đừng để bị chụp ảnh”

“Vâng, cháu biết rồi”

Giang Dĩ Ninh ngồi ghế phụ, nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ: “Đây không phải

đường về trường”

Từ Quốc Vinh nghiêm túc lái xe, nghe vậy “ừ” một tiếng: “Chưa về trường vội”

“Tôi đưa em đi tìm người sửa máy ảnh”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.