“Cũng tàm tạm ạ, cháu không nhận nhiều đơn hàng như trước nữa” “Cũng không
thể làm như kiểu trước kia được, không biết ngày đêm là gì, người sắt cũng
không chịu nổi đâu” “Theo ông già này nói ấy, cũng không thể cứ cắm đầu kiếm
tiền mãi được, nên tìm đối tượng thì tìm đi, cậu cũng đến tuổi rồi”
Lý Khoát nuốt miếng dưa hấu, cười đáp: “Cháu đang cố gắng đây ạ”
Cụ Liêu lúc này mới hài lòng gật đầu, ông lại quay sang Thời Doanh: “Con gái con
đứa cũng thế, lần này về rồi thì đừng đi nữa, yên ổn ở nhà tìm một tấm chồng
nhân phẩm tốt, có trách nhiệm mà dựa vào” “Cháu mới về được mấy ngày mà
ông đã giục cưới rồi”
Cụ Liêu cũng không phải vội vã muốn cháu gái kết hôn, chẳng qua là vì đứa con
gái kia của ông là người hay phạm hồ đồ, hơn nữa còn có vài chuyện Thời Doanh
chưa biết, cái nhà đó. Cụ Liêu bỗng im bặt, trong mắt thoáng chút ưu sầu.
Thời Doanh không muốn ở lại đây nhìn Lý Khoát giả bộ đạo mạo, dứt khoát đi vào
bếp xử lý thịt bò.
Chẳng bao lâu sau, một bóng người cao lớn che khuất ánh sáng nơi cửa bếp.
Thời Doanh không ngẩng đầu lên nói: “Anh có phải là người không hả? Đến ông
già neo đơn mà anh cũng muốn lừa gạt”
“Thời Doanh, anh lừa gạt ông già neo đơn lúc nào?” Hắn nhướng mày, cũng
không tức giận.
Thời Doanh đột ngột đặt mạnh con dao xuống, nhìn về phía người đàn ông ở
cửa. “Anh rõ ràng biết đây là nhà ông ngoại tôi, anh đến hiến ân cần cái gì?” Nhìn
vẻ quen thuộc của ông ngoại với hắn, không biết hắn đã đến đây bao nhiêu lần
rồi.
Nụ cười trên mặt Lý Khoát nhạt đi, hắn bước vào trong một bước, đứng trước
thớt, rũ mắt nhìn cô. Từng câu từng chữ vừa trầm thấp vừa hỗn loạn vô vàn cảm
xúc.
“Anh không thể đến quán hoa quả, chỉ có thể đến chỗ này” “Ngộ nhỡ năm nào đó
em về thăm ông ngoại, hoặc là” Phàm là có chút tin tức liên lạc, hắn cũng chẳng
cần phải lao vào biển người mênh mông tìm kiếm trong vô vọng.
Nhưng là không có, cô nhẫn tâm đến mức 6 năm trời cũng chưa từng liên lạc với
ông ngoại cô.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Ngực Thời Doanh nghẹn lại, không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì. Có chút
bực bội vì bị hắn quấn lấy, cũng có một loại bất lực sâu sắc.
“Hơn nữa, giúp đỡ chút việc vặt thôi, một ông già sống một mình cũng có lúc bất
tiện mà”
Thời Doanh bỗng nhiên cười một cái: “Vậy tôi còn phải cảm ơn anh nhỉ, người
tốt”
Lý Khoát nhếch môi, rất không biết xấu hổ: “Cảm ơn thế nào?”
Thời Doanh tiếp tục cầm dao thái rau, nhàn nhạt nói: “Tối nay ăn cơm xong thì
về sau đừng đến nữa” Cô không muốn ông ngoại biết chuyện giữa cô và Lý
Khoát.
Đôi mắt Lý Khoát tối sầm lại trong tích tắc, nhưng rất nhanh đã lướt qua. Ban
ngày ban mặt, lại đang ở nhà trưởng bối, hắn có thể đè nén được rất nhiều cảm
xúc tiêu cực u ám.
“Để anh làm” Hắn đưa tay muốn giành lấy con dao trong tay cô.
Thời Doanh nhìn bàn tay to lớn phủ lên tay mình, hắn không cho phép từ chối mà
cầm lấy con dao, cúi đầu thái rau.
Nhà bếp vốn không lớn, hắn chen vào khiến không gian càng trở nên chật chội.
Hai người đứng sát nhau, hơi thở của đối phương cứ thế chui tọt vào mũi. Thời
Doanh không chịu nổi, cô thấy nóng, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
Lý Khoát liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô: “Bên ngoài có cái quạt
nan, lấy vào quạt cho anh chút gió đi”
Cô trố mắt nhìn hắn, hắn còn dám sai bảo cô cơ đấy.
“Anh là khách mà, Doanh Doanh”
Có loại khách nào mặt dày như thế này không? Thời Doanh hậm hực đi vòng qua
sau lưng hắn ra ngoài lấy quạt nan, quay lại đứng ở cửa bếp cố ý quạt lấy quạt để
cho chính mình.
Lý Khoát không khỏi bật cười khẽ, đáy mắt cụp xuống giấu kín sự nuông chiều và
vui vẻ. Cái tính khí tiểu thư của cô, trước sau như một.
Cụ Liêu xách lồng chim đi tới, vỗ vỗ Thời Doanh: “Sao con lại để người ta thái
rau, còn mình đứng nhìn thế này?” “Anh ta cứ đòi thái đấy chứ ạ” “Thế thì con
cũng quạt cho cậu ấy chút đi, trời nóng thế này”
Cụ Liêu xách lồng chim đi mất, con vẹt mỏ nhọn ông nuôi ở bên cạnh cứ quang
quác nhại lại: “Quạt chút gió, nóng chuột (chết)” “Quạt cho hắn đê~” “Quạt chút
gió, nóng chuột người”
Thời Doanh trừng mắt nhìn con vẹt lắm mồm kia một cái thật hung dữ. Lý Khoát
không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô quay đầu lại, bắt gặp hắn đứng trong
căn bếp chật hẹp đang cười rất nhẹ nhàng, có vẻ thực sự rất vui vẻ.