Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Thời Doanh ném luôn cái quạt nan vào người hắn: “Tự mình quạt đi đồ khốn”
Lý Khoát xoay người đi rửa tay rồi mới nhặt cái quạt rơi dưới đất lên. Chưa đến
giờ cơm, cụ Liêu lại đi ra ngoài khoe chim, trong sân chỉ còn lại hắn và cô.
Thời Doanh định vào phòng, tóm lại là không ở cùng một chỗ với hắn là được.
Nhưng cô không ngờ ông ngoại vừa đi, hắn đã to gan đến vậy, trực tiếp đi theo cô
vào nhà chính, trước khi cô kịp về phòng đã nắm lấy cổ tay giữ cô lại từ phía sau.
“Anh lại muốn làm gì? Đây là nhà ông ngoại tôi đấy!” Cô oán hận nhìn hắn.
Lý Khoát giọng điệu bình tĩnh: “Không làm gì cả, chỉ nói chuyện thôi” Hắn rất nhớ
cô.
Đêm qua gặp một lần vẫn còn xa mới đủ. Hắn không có số điện thoại của cô,
cũng không dám đến quán hoa quả tìm, chỉ có thể đến chỗ cụ Liêu để cầu may.
Cũng may lần này vận khí hắn không tồi, cô khá thân với ông ngoại nên hắn đến
đây kiểu gì cũng “ôm cây đợi thỏ” được cô.
Lý Khoát cũng thật sự không muốn làm gì, hắn đúng là chỉ muốn trò chuyện với
cô.
6 năm không gặp, hắn muốn hỏi rất nhiều điều, muốn biết năm đó cô bỏ đi không
một tiếng động, bốc hơi khỏi nhân gian như vậy, cô sống ở bên ngoài thế nào. Cô
chẳng có bao nhiêu tiền, có thể tưởng tượng một cô gái nhỏ sống ở bên ngoài
khó khăn đến mức nào.
6 năm này, ngoài việc bị nỗi nhớ nhung dày vò, Lý Khoát cũng luôn lo lắng cô ở
bên ngoài sống ra sao, có bị bắt nạt không, có được ăn no mặc ấm không. Hắn
liều mạng tích cóp tiền, nhưng lại chẳng có cách nào gửi đến tay cô.
Thời Doanh rút tay mình ra khỏi tay hắn, sau đó cũng không vào phòng nữa mà
ngồi xuống ghế ở nhà chính, bật quạt chĩa thẳng vào người. Đồng thời không mấy
thiện chí trả lời hắn: “Có gì đâu mà nói”
Lý Khoát đi đến trước mặt cô, khuỵu một chân ngồi xổm xuống, cánh tay chống
lên đầu gối, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Vậy nói xem mấy năm nay em sống thế nào”
Còn có thể sống thế nào? Thời Doanh không muốn nói, càng không muốn nói với
hắn. Quạt quay vù vù, cô im lặng hồi lâu, Lý Khoát cũng không làm khó cô.
“Không muốn nói thì khoan hãy nói” Sau này hỏi lại sau.
Hắn thương lượng với cô: “Lát nữa anh nấu cơm, em ngủ một giấc đi, cơm chín
anh gọi”
Lúc này Thời Doanh mới có phản ứng, ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn. “Đừng
như vậy, hèn lắm”
Lý Khoát im bặt, ý cười trên mặt cũng nhạt dần. Đôi mắt hắn lòng đen nhiều lòng
trắng ít, khi nhìn người khác mà không có biểu cảm gì thì trông rất sắc bén.
“Thời Doanh” “Nói chuyện tử tế thì anh chết à?” Hắn mím chặt môi, sắc mặt
nhẫn nhịn. Tính khí tốt ban nãy bị một câu nói của cô chọc cho đau tim gan.
Bị cô bỏ rơi 6 năm, không phải hắn không có chút oán hận nào. Cô yêu đương với
người khác, hắn cũng vẫn đang nhẫn nhịn. Hắn sấn lại gần, cô bảo hắn cút, bảo
hắn hèn. Chính bản thân hắn có hèn hay không, hắn tự biết chứ? Cần cô nói sao?
Hắn cứ không biết xấu hổ như vậy đấy, cứ hèn như vậy đấy, cứ thích sấn lại gần
như vậy đấy, cứ mẹ kiếp thích phạm tiện như vậy đấy. Không được sao?!
Thời Doanh trực tiếp cho hắn một cước, đá thật mạnh vào bắp chân hắn, cau mày
cảnh cáo: “Không được phát điên ở nhà ông ngoại tôi”
Giọng điệu hắn lập tức mềm xuống: “Được, vậy em nói chuyện tử tế đi, anh nghe
em”
Thời Doanh đau đầu. Bị hắn quấn lấy đến hết cách, lại không thể đuổi hắn đi, ông
ngoại về nhất định sẽ mắng cô.
“Anh đứng lên đi, tránh xa tôi ra một chút” Cô lại đá đá chân hắn, lần này nhẹ
hơn một chút. Lý Khoát quả thực nghe lời cô, đứng dậy. Cô ngồi trên sô pha, hắn
đứng lên càng cao lớn hơn, rũ mắt nhìn cô không chớp.
Thời Doanh bị ánh mắt hắn nhìn đến phát hoảng. Cô phát hiện bản lĩnh chọc
người của hắn thật sự là hạng nhất, ngày càng lợi hại.
“Thời Doanh, em có biết tối qua sau khi chia tay, anh về nhà nằm trên giường
nghĩ gì không?” “Không muốn biết” “Anh nghĩ về chuyện 6 năm trước, nghĩ em
ngoan ngoãn nằm trên người anh làm nũng, nghĩ cái vẻ quấn người của em, nghĩ
em” “Câm miệng!” Thời Doanh bực bội đứng dậy.
Lý Khoát vươn tay kéo tay cô lại nắm trong lòng bàn tay, nắn bóp từng chút một.
“Làm cũng làm rồi, không cho nói à” “Lý Khoát, anh còn không biết xấu hổ như
vậy nữa thì mau cút đi!” Cô thà bị ông ngoại mắng còn hơn phải nghe mấy lời
không đứng đắn này.