Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 10: Ngủ thì thật sự chỉ là ngủ thôi



An Họa phải tốn chút công sức mới thuyết phục được Đông Đông không ngủ

chung với ba mẹ.

“Mẹ ơi, đêm qua lúc con ngủ say, ba thật sự gặm mông con hả?” Đông Đông thò

đầu ra khỏi chăn, nghi hoặc hỏi mẹ.

An Họa không chút chột dạ gật đầu: “Gặm thật đấy, đêm nay con mà còn ngủ với

ba mẹ thì ba lại gặm tiếp”

Đông Đông vội che mông nhỏ của mình, ghét bỏ lắc đầu liên tục: “Không chịu

đâu, không chịu đâu, Đông Đông không muốn bị ba gặm mông nữa”

An Họa vén góc chăn cho con: “Vậy ngoan ngoãn tự ngủ đi nhé”

Thực ra Đông Đông đã ngủ riêng từ lâu, nghe vậy cũng không phản đối lắm, chỉ lo

lắng dặn dò mẹ: “Vậy mẹ ơi, mẹ phải bảo vệ mình cẩn thận đấy, đừng để bị ba

gặm mông nha”

An Họa suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.

Dỗ con ngủ xong, An Họa lau người qua loa, tìm một chiếc váy ngủ bằng lụa màu

xanh hồ nước mặc vào. Cô vốn đã trắng, màu xanh hồ nước càng tôn lên làn da

như ngọc ngà của cô.

Tiêu Chính ăn cơm tối xong về nhà vẫn đang bận việc riêng, An Họa cũng không

quấy rầy anh. Thay váy ngủ xong, cô nằm lên giường, trên người đắp một tấm

chăn mỏng, làm nổi bật những đường cong lả lướt.

Cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tiêu Chính chắc là lại đang tắm ngoài sân.

Bây giờ là mùa hè, tắm rửa tiện lợi nên anh tắm khá chăm chỉ. Chứ đợi đến mùa

đông, anh cũng sẽ giống đại đa số đàn ông khác, một tuần đi nhà tắm công cộng

một lần đã là sạch sẽ lắm rồi.

Lúc Tiêu Chính bước vào, đập vào mắt là hình ảnh An Họa đang nằm quay lưng

về phía anh trên giường. Đường cong cơ thể cô rõ ràng, eo thon lõm sâu xuống,

một bàn tay cũng có thể ôm trọn.

Tiêu Chính tức khắc cứng đờ người.

An Họa cử động.

Tiêu Chính thấy cô chậm rãi chống người ngồi dậy, mái tóc dài như rong biển xõa

xuống vai trái, để lộ đường cong vai cổ xinh đẹp bên phải, trên làn da trắng tuyết

mịn màng chỉ vắt vẻo một sợi dây áo mỏng manh.

Tiêu Chính dám chắc rằng, sợi dây áo mỏng manh kia, anh chẳng cần tốn sức

cũng có thể giật đứt.

“Anh xong việc rồi à?” An Họa cố tình hạ thấp giọng, âm thanh lười biếng ngọt

ngào.

“Ừ” Tiêu Chính quét mắt nhìn quanh phòng: “Đông Đông đâu?”

An Họa nói: “Nhóc con muốn tự ngủ”

Tiêu Chính đi đến bên mép giường.

Tim An Họa đập thình thịch, ánh mắt lướt trên những múi cơ lưng của anh, trong

đầu bỗng nhảy ra một từ: Lưng hùm vai gấu.

An Họa không tự chủ được mà đưa tay sờ lên. Người anh rõ ràng cứng đờ lại.

“Anh ăn cái gì mà lớn thế? Mọc được cả một thân cơ bắp này”

Một lúc lâu sau, Tiêu Chính mới khàn giọng nói: “Hồi nhỏ nhà nghèo, làm gì có cái

ăn, gầy như que củi ấy, mười bốn tuổi vào bộ đội mới bắt đầu trổ mã”

Cô ấy chắc chắn lại bắt đầu chê bai anh rồi. Trước kia cô từng nói rất ghét cơ thể

anh, thô lỗ dã man.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Ai ngờ cô lại nói: “Đẹp thật đấy”

Tiêu Chính quay đầu lại: “Em nói cái gì?”

An Họa cười: “Em nói đường nét cơ bắp của anh đẹp thật đấy”

truong/chuong-10-ngu-thi-that-su-chi-la-ngu-thoihtml]

Không phải kiểu cơ bắp bóng loáng được nuôi bằng bột protein trong phòng tập,

mà là sự mạnh mẽ rắn rỏi thực thụ, giống như dã thú đã chém giếc mở đường

máu để trở thành vua của khu rừng.

An Họa biết tại sao trước đây mình không thích mấy anh chàng cơ bắp rồi, có lẽ

vì chưa gặp được người tự nhiên, không chút làm màu như Tiêu Chính.

Hồi lâu sau, Tiêu Chính mới ồm ồm nói: “Trước kia em đâu có nói thế”

An Họa nghẹn lời, thân mật đánh nhẹ anh một cái: “Em đã bảo trước kia em có

thành kiến với anh mà, giờ dán lại mắt cho sáng rồi, gu thẩm mỹ thay đổi, không

được à?”

Tiêu Chính cảm thấy cả người tê dại, đâu còn nghe lọt cô nói gì, chỉ gật đầu lia

lịa: “Được, em nói cái gì thì là cái nấy”

“Vậy chúng ta mau ngủ đi” An Họa dùng ngón tay chọc nhẹ vào lưng anh, cười

như một con hồ ly nhỏ tham ăn.

Thân thể Tiêu Chính run lên, khẽ “Ừ” một tiếng.

Tắt đèn, nằm xuống giường.

An Họa nhắm mắt lẳng lặng chờ đợi nửa ngày, bên cạnh lại truyền đến tiếng ngáy

khe khẽ.

?

Ngủ thì thật sự chỉ là ngủ thôi á?

An Họa trừng mắt trong bóng tối một lúc, cuối cùng không thể tin nổi mà “hứ” một

tiếng. Hóa ra cô liếc mắt đưa tình cho người mù xem rồi.

Nhưng mà không đúng nha, một người đàn ông bình thường ăn chay trường kỳ,

đối mặt với vợ dù không như sói như hổ thì cũng tuyệt đối sẽ không thờ ơ. Huống

chi tiếp xúc thân thể giữa cô và Tiêu Chính đã chứng minh anh không phải không

có phản ứng với cô.

Đêm qua còn có thể bảo là do con trai ở đó, tối nay chỉ có hai người, cũng đâu có

gì bất tiện.

Thời đại này bộ đội quản lý tác phong rất nghiêm, có thể nói là hoàn toàn móc nối

với tiền đồ, cho nên An Họa cũng không nghi ngờ Tiêu Chính ăn vụng bên ngoài.

Cô bực bội quay đầu nhìn bóng đen bên cạnh, một đại mỹ nhân sống sờ sờ nằm

đây mà anh ngủ được sao? Tuổi này không tranh thủ phấn đấu, già rồi phấn đấu

còn nổi không?!

An Họa bị câu hỏi “Tại sao Tiêu Chính không ngủ với mình” làm khó chịu rất lâu,

sau đó chìm vào giấc ngủ trong nỗi oán niệm.

Kết quả tối đó cô lại mơ thấy con hổ lớn kia, con hổ giam cầm cô đến mức không

thở nổi, cô giãy giụa hồi lâu mới miễn cưỡng thoát ra được, vung tay tát một cái

vào người con hổ.

Lúc này cô cũng tỉnh, mơ màng mới phát hiện con hổ lớn chính là Tiêu Chính.

Cái gã đàn ông này làm gì vậy, lúc bảo tới thì không tới, nhân lúc cô ngủ lại quậy!

“Em buồn ngủ, đừng quậy em” Cô lầm bầm.

Lát sau, vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo.

An Họa hơi nhổm dậy: “Anh dậy sớm thế?”

Tiêu Chính nói: “Anh dậy tập thể dục buổi sáng, em ngủ tiếp đi”

An Họa nhìn trời bên ngoài tối đen như mực, giờ này chắc chắn chưa đến 5 giờ

sáng.

Tiêu Chính đã mở cửa đi ra ngoài. Lại là bỏ chạy trối chết.

An Họa có cảm giác, Tiêu Chính không phải không có cảm giác, mà là đang cực

lực kiềm chế bản thân. Nhưng cô vẫn không nghĩ ra lý do tại sao. Có vợ bên cạnh

mà không ngủ, định làm Ninja rùa à?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.