“Trước kia tôi chỉ uống cà phê hạt Brazil, giờ không mua được nữa, đây là cà phê
Indonesia, cô uống tạm nhé”
Ôn Tuyết Mạn dùng ngón tay thon thả nhặt lên chiếc tách cà phê tinh xảo, dựa
nghiêng vào ghế sô pha, tư thế nhàn nhã.
An Họa nhấp một ngụm, hương cà phê đậm đà lan tỏa trong khoang miệng. Cô
nói: “Chất lượng vẫn khá tốt”
Ôn Tuyết Mạn cười: “Tôi từng mời vài người uống cà phê, họ đều nhổ ra, chỉ có
cô là biết uống. Tôi nghe nói cha cô là giáo sư đại học? Cô học nhạc phương Tây
à?”
An Họa gật đầu: “Đúng vậy, tôi chơi đàn violin”
Mắt Ôn Tuyết Mạn sáng lên: “Không biết tôi có vinh hạnh được nghe một khúc
không nhỉ?”
An Họa tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật ngại quá, đàn của tôi để lại ở thành phố rồi, không
mang theo”
Ôn Tuyết Mạn thoáng chút ủ rũ, thở dài: “Lão Trần không cho tôi nghe máy hát,
không cho tôi khiêu vũ, thậm chí đọc sách gì cũng phải qua ông ấy kiểm duyệt.
Thế giới tinh thần của tôi cũng hoang vu y như cái nơi quỷ quái này vậy”
An Họa không tiếp lời.
Ôn Tuyết Mạn đột nhiên lại phấn chấn lên, mong chờ nhìn An Họa: “Cô đến rồi thì
tốt quá, sau này cũng có người bầu bạn với tôi. Không giấu gì cô, tôi với đám
người kia chẳng hợp nhau chút nào, nhưng vừa gặp cô lần đầu, tôi đã cảm thấy
chúng ta là cùng một loại người”
An Họa cười cười. Nếu Ôn Tuyết Mạn cứ giữ mãi tác phong sinh hoạt này, nhất
định hai năm sau sẽ gặp họa. Nếu ở một thời không và hoàn cảnh khác, có lẽ cô
sẽ làm bạn với Ôn Tuyết Mạn, nhưng trước mắt, vẫn là nên hạn chế giao du thì
hơn.
Ngồi thêm một lát, An Họa liền cáo từ.
Người thứ hai cô đến thăm là nhà Phó Chính ủy Vương, vợ ông tên là Liêu Tam
Muội, lúc nãy cũng đi cùng Chu Mai Hoa đến xem An Họa.
“Ái chà, cô xem cô khách sáo chưa kìa, còn mang đồ gì nữa, cầm về cho trẻ con
ăn đi!”
“Chút bánh bông lan thôi, gọi là có chút lòng thành, chị cứ nhận lấy đi ạ”
Hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, Liêu Tam Muội mới ngại ngùng nhận lấy gói
điểm tâm. Chị mời An Họa vào nhà ngồi nhưng An Họa khéo léo từ chối.
Nhà Chu Mai Hoa cũng vậy, giằng co mãi mới đưa được bánh bông lan đi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Cô em à, cô khách sáo quá đấy. Thế này đi, tối nay hai vợ chồng cô sang nhà
tôi ăn cơm, tôi đi làm thịt con gà hầm ngay đây”
Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đứng bên cạnh lập tức vỗ tay reo hò: “A a ~ được
ăn thịt gà rồi ~ được ăn thịt gà rồi ~”
“Cái thằng nhóc này, chỉ biết ăn thôi!” Chu Mai Hoa cười mắng cậu con trai út, rồi
lại quay sang An Họa: “Thật đấy, hai người nhất định phải qua nhé!”
An Họa nói: “Nhà em còn nhiều việc chưa làm xong lắm, hôm nay chưa vội đâu
chị, chúng ta ở ngay đối diện nhau, sau này còn nhiều cơ hội sang ăn chực cơm
nhà chị mà, đến lúc đó chị đừng chê em là được”
Chu Mai Hoa chỉ cảm thấy An Họa nói chuyện thật dễ nghe, ngay cả từ chối cũng
khiến người ta không giận nổi. Chị bất đắc dĩ lườm An Họa một cái: “Được rồi, lần
sau mời cô thì không được lề mề thế này đâu đấy”
An Họa cười gật đầu.
Người cuối cùng cô đến thăm là nhà Dư Bảo Sơn. Mở cửa chính là cô gái lúc
sáng đã rình coi ở góc tường.
Nhìn thấy An Họa trước cửa, ánh mắt cô ta mất tự nhiên cụp xuống, ấp úng nói:
“Cô, cô tìm ai?”
“Tôi là hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh, qua chào hỏi một tiếng, cô là em gái
chị Hồng Anh phải không?”
Cô gái khẽ gật đầu: “Tôi tên Hồng Hà, chị cả và anh rể tôi đều đi làm rồi, không có
nhà”
“Không sao” An Họa nói, thuận tiện đánh giá cô gái tên Hồng Hà này một chút.
Khuôn mặt thanh tú, làn da hơi ngăm đen, mặc chiếc váy liền màu hồng đào,
bím tóc đen nhánh bóng mượt rủ trước ngực, trông khỏe mạnh và đầy sức sống,
rất phù hợp với thẩm mỹ thời đại này.
An Họa nói: “Tôi nghe chồng tôi nhắc đến cô rồi”
Cát Hồng Hà bỗng ngẩng phắt đầu lên: “Anh Tiêu nhắc đến tôi?”
Anh Tiêu? Không phải An Họa đa nghi, mà thật sự là biểu hiện của cô gái Hồng
Hà này quá dễ khiến người ta liên tưởng.
An Họa cười nói: “Anh ấy bảo cô cần cù hiền huệ, là một cô gái tốt”
Mặt Cát Hồng Hà đỏ bừng trong nháy mắt, ngón tay xoắn lấy đuôi tóc, khẽ cắn
môi dưới, ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
Trong lòng An Họa đã xác định được vài phần, cô bất động thanh sắc hỏi: “Cô từ
quê lên à, đến đây bao lâu rồi?”
truong/chuong-9-mot-ben-tinh-don-phuonghtml]
Cát Hồng Hà đáp: “Tôi đến được hơn một tháng rồi”
Nguyên chủ viết thư đòi ly hôn cho Tiêu Chính từ hai tháng trước, là Chính ủy, Dư
Bảo Sơn rất dễ dàng nắm bắt được thông tin hôn nhân của Tiêu Chính có biến cố.
Tuy Tiêu Chính người này không mấy thân thiện, nhưng điều kiện bày ra đó, cho
dù là ly hôn và có con trai riêng thì trong mắt nhiều người vẫn tuyệt đối là “miếng
bánh ngon”.
Cát Hồng Hà đến đúng lúc như vậy, lại còn ra vẻ này, ý đồ đã quá rõ ràng.
An Họa đưa bánh bông lan ra, cười chào tạm biệt Cát Hồng Hà.
Cát Hồng Hà nhìn theo bóng lưng An Họa, trong mắt dần hiện lên vẻ không cam
lòng. Vợ anh Tiêu quả nhiên giống như chị cả nói, là một tiểu thư nhà tư bản õng
ẹo, người như vậy sao có thể hầu hạ tốt cho anh Tiêu được chứ?
Cát Hồng Hà ngay từ ngày đầu tiên đến đây đã biết mục đích của mình. Ban đầu
cô ta rất sợ Tiêu Chính, cảm thấy người đàn ông này quá hung dữ, kết hôn rồi
chắc chắn sẽ đánh vợ, hơn nữa cô ta cũng chẳng vui vẻ gì khi phải đi làm mẹ
kế cho người ta.
Nhưng không chịu nổi Cát Hồng Anh ngày nào cũng lải nhải bên tai rằng Tiêu
Chính tốt thế nào, tiền đồ còn sáng lạn hơn cả anh rể, gả vào nhà họ Tiêu làm mẹ
kế còn tốt hơn gả cho đại đa số người khác.
Cát Hồng Hà đến quân khu chính là để lấy chồng quan, dần dần cũng nảy sinh
hảo cảm với Tiêu Chính. Nhưng bảo là thích nhiều đến mức nào thì chưa chắc,
chủ yếu là thứ vốn tưởng thuộc về mình bỗng nhiên bay mất, Cát Hồng Hà nhất
thời không chấp nhận được, cũng không tự chủ được mà dùng ánh mắt soi mói
nhìn An Họa.
An Họa cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt phía sau lưng, nhưng cô căn bản
không để Cát Hồng Hà vào mắt. Các nhân vật khác trong nguyên tác cô không
nhớ rõ, nhưng nam nữ chính thì nhớ rất kỹ, Cát Hồng Hà không phải nữ chính,
chứng tỏ Tiêu Chính dù có ly hôn cũng sẽ không cân nhắc đến cô ta, cô ta thuần
túy là tình đơn phương mà thôi.
Buổi chiều Tiêu Chính tan làm về, còn vác theo hai cái chảo sắt mua từ trạm dịch
vụ.
“Em chắc chắn là muốn tự nấu cơm à?” Tiêu Chính hỏi cô.
An Họa gật đầu.
“Vậy được, sáng mai anh cầm sổ đi mua củi”
Mỗi nhà mua củi và than đá đều phải dùng sổ mua hàng, định mức theo đầu
người, nhà đông người thì được mua nhiều, ít người thì chỉ được mua ít.
Tiêu Chính nhìn An Họa một cái: “Nhà mình theo sổ chỉ có một mình anh, không
mua được bao nhiêu củi đâu, không biết có đủ dùng không”
An Họa buồn bực: “Sao lại có một mình anh, còn em và Đông Đông nữa mà”
Tiêu Chính nhàn nhạt nói: “Hộ khẩu hai mẹ con không ở đây”
An Họa đưa giấy giới thiệu và giấy tờ tùy thân đã soạn sẵn hôm nay cho Tiêu
Chính: “Dùng mấy giấy tờ này có chuyển hộ khẩu được không?”
Tiêu Chính lật xem vài lần, gật đầu: “Được”
An Họa cười tủm tỉm nói: “Vậy phiền đồng chí Tiêu Chính đi làm việc này nhé”
Tay Tiêu Chính cầm giấy tờ khẽ run lên, nhưng mặt vẫn tỏ ra bình thản: “Để anh
tranh thủ thời gian đi làm”
Cả nhà ba người lại chậm rãi đi đến nhà ăn dùng bữa tối. Lúc về nhà, Đông Đông
có vẻ hơi ỉu xìu, được ba bế trong lòng, đầu nhỏ dựa vào hõm vai ba.
An Họa đi bên cạnh Tiêu Chính, không khí gia đình ba người vô cùng hòa thuận.
Cát Hồng Hà nhìn qua khe cửa viện, càng nhìn càng thấy ấm ức trong lòng.
“Hồng Hà”
Cát Hồng Hà giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Cát Hồng Anh.
“Chị”
Cát Hồng Anh nhìn vẻ mặt tủi thân của em gái, không nhịn được thở dài: “Chuyện
này là do chị thiếu suy nghĩ, lúc trước không nên nói chắc như đinh đóng cột làm
em hy vọng nhiều, giờ lại thành ra thế này. Nhưng em yên tâm, chị nhất định tìm
cho em mối khác còn tốt hơn Tiêu Chính!”
Cát Hồng Hà lẩm bẩm: “Lúc trước chị bảo anh Tiêu là người có điều kiện tốt nhất
mà”
Cát Hồng Anh nghẹn lời, đầu óc xoay chuyển vài vòng rồi nói: “Ai bảo thế?
Trưởng phòng tác chiến Lý Hàn Tùng cũng là người rất có tiền đồ đấy”
Cát Hồng Hà chỉ quan tâm một điều: “Anh ta làm quan chức gì? So với anh Tiêu
ai có tiền đồ hơn?”
Cát Hồng Anh đáp: “Cấp bậc của cậu ta thấp hơn Tiêu Chính, nhưng người ta là
trai tân”
Cát Hồng Anh thì thầm to nhỏ vài câu bên tai Cát Hồng Hà, lúc này cô ta mới
miễn cưỡng gật đầu.