Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 12: Trải nghiệm nấu nướng đầu tiên



An Họa rất hài lòng, Chu Mai Hoa cũng trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Chị còn bế Đông Đông lên hỏi: “Con trai, mẹ con có đẹp không?”

Đông Đông không cần suy nghĩ liền nói: “Đẹp ạ, mẹ con lúc nào cũng đẹp” Giọng

nói non nớt ngọt ngào.

An Họa phì cười, âu yếm xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của “quả ớt ngọt” nhà mình.

Chu Mai Hoa phát ghen, sao người ta nuôi được đứa con trai tâm lý như cái áo

bông nhỏ thế này chứ? Chị cũng muốn.

Tiếp theo, họ đi mua vải. Ở huyện lỵ, trừ khu vực đóng quân và khu nhà xưởng,

tòa nhà cao nhất chính là Bách hóa Tổng hợp, cao chừng ba tầng, người rất

đông.

Đặc biệt là quầy vải, chẳng những xếp hàng dài dằng dặc mà đến lượt An Họa thì

chỉ còn lại mấy loại vải màu xanh đen và xám đậm già nua. Cô do dự mãi, dưới

sự thúc giục của người bán hàng mới mua sáu thước vải màu xám đậm.

“Chị Mai Hoa, chị có quen ai mua được hàng hiếm không?” An Họa nhỏ giọng hỏi

Chu Mai Hoa.

Cô tuy không lớn lên ở thời đại này nhưng biết có những quy tắc ngầm, thời nào

cũng có.

Chu Mai Hoa lắc đầu: “Tôi toàn mặc quần áo vải thô tự dệt, cũng không mua loại

vải này”

An Họa đành thôi, nghĩ nghĩ, dứt khoát mua trước mấy bộ quần áo may sẵn để

mặc.

Quần áo may sẵn giá đắt hơn nhiều nên ít người mua. Áo sơ mi trắng vải sợi tổng

hợp, kiểu dáng bình thường, An Họa mua liền ba cái, chỉ khác nhau chút xíu ở chi

tiết. Quần cũng mua ba chiếc: màu đen, màu xám, màu kaki. Quần áo của Đông

Đông đa phần là áo sơ mi nhỏ, âu phục nhỏ, An Họa mua cho bé vài cái áo thủy

thủ và áo ba lỗ, vừa bền vừa đỡ bẩn.

Hàng hóa ở huyện thành cũng không phong phú lắm, mua xong những thứ cần

thiết, mấy người liền ra về.

An Họa cắt tóc, khác biệt so với trước kia rất lớn, vừa vào khu gia đình đã có

người xúm lại nhìn.

“Oa, đẹp thật đấy, trông như cô gái nhỏ ấy”

“Tóc này cắt đẹp, chứ cái đầu xoăn tít lúc trước là gì chứ? Không biết còn tưởng

cô cùng một giuộc với vị nhà Sư trưởng Trần kia”

“Đúng đấy, người nhà cán bộ chúng ta mà đua đòi mấy thứ tây tây ấy, ra cái thể

thống gì!”

An Họa cười nghe mọi người bàn tán, nghe đến cuối cùng mới thở phào nhẹ

nhõm. Hóa ra trước kia mọi người ngoài mặt hiền lành với cô, nhưng sau lưng

vẫn có người xì xào về cách ăn mặc của cô. Cái tóc này cắt là đúng rồi.

Chu Mai Hoa cái khác không hiểu, nhưng nghe mấy người kia nói chuyện cũng

nghiệm ra chút mùi vị: “Cô đừng nói chứ, tóc này của cô cắt đúng thật, nếu không

sau lưng các bà ấy lại xếp cô chung nhóm với Ôn Tuyết Mạn, ngày nào cũng nhai

đi nhai lại chuyện hai người”

An Họa hỏi: “Các chị ấy ngày nào cũng nói về vợ Sư trưởng Trần à? Nói gì thế

chị?”

Chu Mai Hoa ở khu gia đình nhân duyên tốt, nhưng thật sự để tâm sự bạn bè thì

cũng chỉ có mỗi Liêu Tam Muội, mà từ khi mẹ chồng Liêu Tam Muội đến, ngày nào

cũng bị quản thúc, chẳng có cơ hội tán gẫu. Giờ có An Họa đến, tuy tuổi tác nhỏ

hơn lại là người thành phố nhưng tính cách rất hợp, nên Chu Mai Hoa đã coi An

Họa như chị em tốt.

Chu Mai Hoa lập tức kể lể chuyện nhà lãnh đạo với An Họa.

“Ôn Tuyết Mạn từ Thượng Hải đến, hồi mới tới ngày nào cũng mở tiệc nhảy nhót

ôm ấp ở nhà, làm hư mấy cô vợ trong khu gia đình chúng ta, sau này Sư trưởng

Trần cãi nhau một trận to với bà ấy thì mới thôi làm yêu làm sách”

Chu Mai Hoa bĩu môi.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Giờ bà ấy vẫn cứ cao cao tại thượng, coi thường các gia đình quân nhân xuất

thân nông thôn chúng tôi. Năm ngoái ăn tết ở nhà ăn lớn, mọi người cùng nhau

gói sủi cảo, bà ấy nhất quyết không ăn miếng nào, bảo là không đói, nhưng về

nhà lại bắt cô bảo mẫu nấu mì cho ăn. Nói đi nói lại, vẫn là chê chúng tôi bẩn

chứ gì”

Chuyện này. đúng là có hơi quá đáng.

Chu Mai Hoa theo An Họa vào sân, lầm bầm bát quái hồi lâu, ngoài chuyện Ôn

Tuyết Mạn còn kể chuyện nhà khác, An Họa đều rất hứng thú lắng nghe, để chị ấy

nói cho sướng miệng. Đến giờ nấu cơm phải về, Chu Mai Hoa còn lưu luyến

không rời, hạ quyết tâm sau này phải thường xuyên sang tìm An Họa tán gẫu!

An Họa rất hoan nghênh, bất kể ở hoàn cảnh nào, nắm bắt thông tin đều là điều

kiện sinh tồn quan trọng. Bát quái, vốn chính là phương thức truyền tin nguyên

thủy nhất mà.

truong/chuong-12-trai-nghiem-nau-nuong-dau-tienhtml]

Mẹ nói chuyện với người khác, Đông Đông đã chạy ra sân sau xem kiến. Trẻ con

mới đến thế giới đồng quê, cái gì cũng thấy thú vị. An Họa thấy con xem chăm

chú nên không quản.

Cô vào phòng khóa trái cửa, tìm trong không gian một ít vải cotton, định dùng để

may mấy bộ ga trải giường vỏ chăn. Mấy loại vải này nhìn qua thì không khác gì

thập niên 60, nhưng soi kỹ vẫn có điểm khác biệt, hình như là cách dệt khác

nhau, chất liệu cũng không giống, vải thập niên 60 sờ vào thấy chắc chắn hơn.

Nhưng mấy cái này không ảnh hưởng toàn cục, nếu có người hỏi, tùy tiện bịa

chuyện là qua mặt được, cũng chẳng ai đi soi kỹ ga trải giường nhà người ta.

Lúc nãy đi từ huyện thành về, cổng khu gia đình có mấy nông dân bày sạp bán,

cô mua ít rau tươi, lại lấy từ không gian ra miếng thịt lợn, An Họa chuẩn bị trổ tài

nấu nướng. Củi trong nhà đã chất đầy, chắc là sáng nay Tiêu Chính mua về,

lương thực dầu muối tương dấm cũng đầy đủ.

An Họa biết nấu cơm, sau khi ba mẹ ly hôn cô ăn cơm hộp cả năm trời, cuối cùng

ăn đến phát ngán nên bắt đầu học nấu ăn trên mạng. Nhưng cô sơ sót một điểm,

cô nấu ăn toàn dùng bếp ga, nồi cơm điện và các loại công cụ hiện đại. Thời đại

này cái gì cũng không có, quan trọng nhất là bếp củi cô lại không biết nhóm.

Cũng may khả năng thực hành của An Họa không tồi, làm theo cách Tiêu Chính

dạy nhóm lò than, lại tự mình mày mò một chút, cuối cùng cũng nhóm được bếp.

Đông Đông chạy từ sân sau về, căng thẳng gọi: “Mẹ ơi, con ngửi thấy mùi gì khét

lẹt ấy!”

Đông Đông không tìm thấy mẹ, cuối cùng nhìn thấy cửa bếp tuôn ra khói đặc cuồn

cuộn, vội vàng chạy tới, kết quả bị khói sặc ho sù sụ.

Trong bếp truyền ra tiếng An Họa: “Đông Đông đừng vào!”

Đông Đông hoảng hốt: “Mẹ ơi, có phải cháy nhà không?”

An Họa: “Không có, con đi mau, đừng đứng đó”

Thấy con trai định xông vào, An Họa vội vàng đóng cửa bếp lại. Cửa vừa đóng,

bên trong liền truyền đến tiếng mẹ hét thất thanh.

Đông Đông không biết chuyện gì xảy ra, sợ đến mức luống cuống tay chân chạy

ra ngoài. Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh đều chạy ra.

Chu Mai Hoa tay còn cầm cái xẻng xào nấu, vội hỏi Đông Đông: “Sao thế? Sao

thế?”

Đông Đông òa khóc, ngón tay chỉ vào bếp nhà mình: “Mẹ cháu ở bên trong”

Chu Mai Hoa nhìn thấy khói đặc chui ra từ cửa sổ, kinh hãi, vội vàng giơ xẻng xào

xông vào nhà đối diện.

Cát Hồng Anh cau mày cũng đi qua: “Hình như đang bốc khói? Tôi sang xem

sao”

“Là do không biết nấu cơm nên đốt luôn cái bếp à?” Trong lòng Cát Hồng Hà lại

trỗi lên sự không cam lòng, An Họa cái gì cũng không biết làm, dựa vào đâu mà

được gả cho anh Tiêu? Nhưng nghĩ đến người mà chị gái mới tìm cho mình, trong

lòng lại dịu đi chút ít.

Bà cụ Vương bó chân cũng lò dò sang xem náo nhiệt nghe thấy thế: “Cái gì? Vợ

Phó sư trưởng Tiêu đốt bếp à?”

Cát Hồng Hà: “. Cháu đoán thế, bác đừng có đi đồn linh tinh”

Bà cụ Vương đã lanh lẹ chạy mất hút. Chỉ chốc lát, người trong khu gia đình đã

đồn ầm lên.

“Vợ Phó sư trưởng Tiêu không biết nấu cơm, đốt luôn cái bếp”

“Vợ Phó sư trưởng Tiêu làm nổ bếp, mặt mũi bị hủy dung hết rồi”

“”

Truyền đến tai mấy ông chồng mới tan làm về thì thành: “Nhà Phó sư trưởng Tiêu

xảy ra vụ nổ, vợ cậu ấy bị nổ hủy dung, còn gãy cả chân”

Sư trưởng Trần Cương quay đầu nhìn Tiêu Chính, vừa định nói gì đó thì thấy một

bóng đen vụt qua trước mặt.

.. To con như thế mà sao chạy nhanh hơn thỏ vậy??


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.