Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 13: Sao cô ấy lại biết trêu người thế nhỉ?!



Trải nghiệm nấu nướng đầu tiên của An Họa không tốt lắm.

Lúc được Chu Mai Hoa đỡ ra ngoài, cô phát hiện nhà mình đã bị vây kín người.

Chu Mai Hoa xua tay: “Không sao không sao, không cháy nhà, chỉ là chảo dầu bị

bắt lửa thôi”

An Họa giải thích: “Tôi không quen dùng loại bếp củi này, vừa phải canh lửa vừa

phải trông nồi, luống cuống tay chân thế nào lại làm chảo dầu bốc cháy”

Cháy lên rồi cô liền hoảng, chưa gặp tình huống này bao giờ, dù biết cách dập

lửa nhưng cũng không dám lại gần. May mà Chu Mai Hoa kịp thời vào hỗ trợ giải

quyết.

Mọi người tuy cảm thấy An Họa hơi vụng về nhưng vẫn thiện giải nhân ý an ủi:

“Không sao đâu, dùng nhiều lần là quen, hồi tôi mới đến cũng thế”

Cát Hồng Anh câm nín nhìn An Họa hồi lâu, sau đó nghiêm túc giáo huấn: “Tôi

biết cô được nuông chiều từ bé, nhưng giờ cô đã làm vợ, làm mẹ rồi, ngay cả việc

nhà cơ bản cũng không làm tốt thì theo quân làm gì?”

Chu Mai Hoa nói đỡ cho An Họa: “Ai mà chẳng phải học từ đầu, từ từ rồi sẽ biết

thôi”

Cát Hồng Anh hừ lạnh một tiếng: “Cô ta kết hôn cũng không ngắn, muốn học thì

đã học xong từ lâu rồi, xuất thân không tốt, quả nhiên cái gì cũng làm không

xong”

Xuất thân không tốt?

Mọi người đồng loạt nhìn về phía An Họa.

Ánh mắt An Họa nháy mắt trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào Cát Hồng Anh: “Chủ

nhiệm Cát, lời nói không thể nói bừa, cha tôi là giáo sư đại học, mẹ tôi là phụ nữ

nội trợ, xuất thân không tốt chỗ nào? Chị tung tin đồn nhảm như vậy e là không

ổn đâu nhỉ?”

Mọi người lại nhìn về phía Cát Hồng Anh. Tổ tiên An Họa thế nào thì đó là chuyện

của tổ tiên, trước mắt đúng là không bới ra được lỗi gì của cô.

Cát Hồng Anh nghẹn khuất hít sâu một hơi, nói: “Tôi chỉ có lòng tốt giáo dục cô

thôi, cô việc gì phải gay gắt thế?”

An Họa lạnh mặt nói: “Cha mẹ tôi đều còn sống, muốn giáo dục cũng chưa đến

lượt chị”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cát Hồng Anh ngay từ đầu đã không có thiện ý với cô, có lẽ vì cô đổi ý không ly

hôn khiến Cát Hồng Hà không thể gả cho Tiêu Chính? A, vô lý quá. Không có cô

thì Tiêu Chính cũng sẽ không cưới Cát Hồng Hà. Suy nghĩ của Cát Hồng Anh quả

là quá mức tự mình đa tình.

Không khí nháy mắt trở nên căng thẳng.

Trong lúc giằng co, không biết ai hô lên một câu: “Phó sư trưởng Tiêu về rồi”

Vừa dứt lời, một bóng người liền từ bên ngoài lao vào.

Tiêu Chính dừng bước, chuẩn xác khóa chặt An Họa trong đám người, cau mày,

sải bước đi về phía cô: “Xảy ra chuyện gì? Nghe nói nhà bị cháy à?”

Tiêu Chính vốn mang tiếng dữ dằn, giờ phút này thấy anh sa sầm mặt mày trông

rất đáng sợ, ai cũng tưởng anh sắp đánh vợ.

Chu Mai Hoa vội vàng ngăn anh lại, nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, Tiểu An không đốt

nhà, chỉ là lúc nấu cơm chảo dầu bị bắt lửa thôi”

Những người khác cũng giải vây cho An Họa.

“Cô ấy không quen dùng bếp đất nên mới lóng ngóng, sau này nấu nhiều là quen

thôi”

“Cậu là cán bộ lãnh đạo đấy, không được đánh vợ đâu nhé”

An Họa nghe mọi người nói vậy, tuy không cho rằng Tiêu Chính sẽ đánh mình

nhưng chuyện anh giận là cái chắc. Cô tức khắc thấy tủi thân: “Anh không an ủi

em thì thôi, còn trách em à?”

truong/chuong-13-sao-co-ay-lai-biet-treu-nguoi-the-nhihtml]

Tiêu Chính: “?”

Anh trách cô chỗ nào! Còn nữa, anh chỗ nào muốn đánh vợ??

“Tiểu Tiêu, đừng thế, Tiểu An cũng không cố ý, trước kia ở trường quân đội cô ấy

có làm gì đâu, giờ chịu nấu cơm cho cậu ăn đã là tiến bộ lớn rồi” Cát Hồng Anh

tuy nói là khuyên, nhưng lời lẽ nghe cứ thấy sai sai.

“Sao thế này?” Trần Cương và Dư Bảo Sơn cũng đi tới.

“Không có việc gì đâu Sư trưởng” Tiêu Chính giải thích qua loa sự việc.

Trần Cương uy nghiêm nói với mọi người: “Không có việc gì thì giải tán đi, ai về

nhà nấy ăn cơm”

Đám phụ nữ rất không tình nguyện, sợ Tiêu Chính đánh vợ, muốn ở lại hóng

xem sao. Cát Hồng Anh hô: “Được rồi được rồi, về cả đi, đừng quấy rầy vợ chồng

son người ta giải quyết vấn đề” Nói xong liếc Tiêu Chính một cái.

Gã đàn ông này chắc không đến mức đánh vợ, nhưng tính tình cũng chẳng tốt

đẹp gì, An Họa phạm lỗi, một trận mắng là không tránh khỏi. Hừ, bà đã nói rồi, đại

tiểu thư thành phố đâu phải người biết sống, nhà này sau này còn gà bay chó

sủa chán.

Cát Hồng Anh trong lòng nảy sinh một niềm hả hê bí ẩn, xua mọi người ra khỏi

cửa nhà Tiêu Chính.

Chu Mai Hoa lo lắng trở về, tai vẫn dỏng lên nghe ngóng động tĩnh bên kia.

Chồng chị là Thạch Vĩ Quang nhìn không nổi, tức giận nói: “Trước kia là nhà họ

Vương, giờ là nhà họ Tiêu, bà dứt khoát sang nhà người ta ở luôn đi cho rồi”

Chu Mai Hoa căn bản không thèm để ý đến ông. Thạch Vĩ Quang tức đến mức và

mạnh một miếng cơm.

Người đi hết, Tiêu Chính rốt cuộc mới có thể đi đến trước mặt An Họa, đang định

kiểm tra xem cô có sao không thì đùi bị ôm chặt.

“Ba ơi!” Đông Đông sốt ruột gọi: “Ba đừng đánh mẹ”

Thằng bé nghe lọt tai lời mọi người nói lúc nãy.

Tiêu Chính quả thực dở khóc dở cười, xách con trai ra: “Ba không đánh mẹ”

Anh kiểm tra An Họa từ đầu đến chân một lượt, xác nhận cô không bị thương chút

nào mới lùi lại giữ khoảng cách.

“Không biết nấu thì đừng làm, anh bảo ăn nhà ăn là được mà”

Giọng điệu anh vẫn cứng nhắc, nhưng An Họa đã nhận ra anh không phải giận,

mà là đang quan tâm.

An Họa cố tình làm ra vẻ thương tâm: “Em có lòng tốt nấu cơm cho anh ăn, anh

còn hung dữ với em”

Tiêu Chính tháo mũ xuống, lau mồ hôi trên đầu. Gặp quỷ, sao ai cũng nghĩ anh

đang hung dữ với cô thế nhỉ?

“Anh” Anh cố gắng hạ thấp giọng, cẩn thận từng li từng tí: “Anh không có ý hung

dữ với em”

“Thật không?” An Họa liếc anh một cái: “Vậy anh hôn em một cái đi”

“Hả?” Mặt Tiêu Chính nháy mắt nóng bừng, ban ngày ban mặt, sao cô có thể thế

được?!

“Để chứng minh anh không hung dữ với em, hôn em đi” An Họa chu môi, bờ môi

dưới mọng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời trông thật quyến rũ.

Tiêu Chính: .. Bà nội nó! Sao cô ấy lại biết trêu người thế nhỉ?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.